“Điềm Nhiên! Cô đang làm gì vậy hả?”
Giọng nói trầm thấp đến đáng sợ của anh vang lên khiến Điềm Nhiên giật nảy mình, bàn tay theo quán tính ấn nút tắt tivi.
Cô luống cuống từ trên ghế đứng dậy, nhìn anh ngượng ngạo cất lời:
“Lăng Tiêu, anh về rồi, sao chẳng phát ra tiếng động gì như thế.”
Lăng Tiêu: “…”
Sắc mặt anh tràn đầy lửa giận, ánh mắt âm trầm nhìn cô, chẳng biết sao lại càng lúc càng lạnh lùng và u ám. Bàn tay anh siết chặt lấy túi bánh kem đã mất gần hai tiếng đồng hồ đi xe và xếp hàng chờ mua chỉ vì nghe nói bánh của cửa tiệm này rất ngon. Hàm răng anh nghiến chặt muốn nói gì đấy nhưng lại ép bản thân mình phải áp chế nó xuống.
Không, không được nói!
Nếu anh mà cất lời chắc chắn sẽ lại làm tổn thương đến cô.
Lăng Tiêu nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô khi thấy anh về, lại nhìn đến biểu hiện lén lút và chột dạ như bị bắt quả tang ngoại tình của cô thì càng thêm tuyệt vọng.
Điềm Nhiên yêu hắn ta đến vậy sao?
Hắn ta đã gây nhiều tổn thương đến vậy cho cô mà…
Anh cố gắng nhiều như thế cũng chẳng thể đổi được một ánh mắt của cô, trong khi tên đấy tuyệt tình như thì cô lại yêu đến hết lòng.
Ánh sáng của đèn điện hiu hắt lên thân hình rắn chắc cùng đôi chân thon dài thẳng tắp của anh.
Mắt phượng đăm chiêu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh đề cao âm lượng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471228/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.