Trông ra đằng xa, Quý Đằng có thể thấy những bóng người vây quanh đống lửa, mà thinh không trên đầu bọn họ, là một cái chuông khổng lồ do sương mù và vòng tròn đỏ bện thành, cảnh tượng này khiến Quý Đằng sợ khiếp vía, “Đó là gì vậy?”
“Huyết linh chiêu hồn, đang vạch ra ranh giới.” Lạc Hạ Thạch thư thả thốt lên từng tiếng một.
“Sao bọn họ không chạy đi?”
“Người bị nhốt trong pháp trận, sẽ hoàn toàn mất đi ý thức. Vừa không nghe được, cũng chẳng thấy được.” Lạc Hạ Thạch chán nản ngồi sụp xuống đất, “Không kịp rồi, không kịp nữa rồi.”
“Anh có ý gì?” Quý Đằng vội hỏi.
Lạc Hạ Thạch cúi gằm mặt, không để Quý Đằng thấy được biểu cảm của hắn lúc này: “Ban nãy cậu không nghe sư phụ nói sao? Pháp thuật này không thể phá giải từ bên ngoài được, những linh hồn bị nhốt nếu muốn thoát ra, cách duy nhất chính là làm phép đột phá vòng vây từ bên trong. Mà thân xác người phàm, làm sao chịu nổi chứ?” ꜱɑռꜱɦıɾıʓ.ωσɾɖρɾεꜱꜱ.ɕσɷ
Giọng Lạc Hạ Thạch dần trở nên nghèn nghẹn, “Sư phụ lừa tôi. Ban đầu ông ta nói với tôi rằng, thứ này chỉ triệu tập linh hồn lại để phá rối mà thôi, nên tôi mới rời đi. Chứ nếu không, nếu không thì làm gì có chuyện giờ này tôi còn đứng đây với cậu!”
Hắn đấm thùm thụp xuống đất, ngay cả trong màn đêm u tối này, vẫn có thể thấy từng dòng nước mắt lóng lánh lã chã rơi trên đất: “Ý nghĩ ngông cuồng, ý nghĩ ngông cuồng ư, cho dù có hao tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568061/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.