Trong giây phút ấy, nơi đáy mắt Hình Tu như có thứ gì vụt lóe lên, chẳng thể nắm bắt được.
Rồi ngay giây tiếp theo, trước mắt Quý Đằng tối sầm lại, cả người cậu bị Hình Tu ôm chầm lấy, y thủ thỉ bên tai cậu: “Em thật sự, bất kể thế nào cũng nhất quyết đi cứu hắn ư?”
“Đúng! Tôi phải đi cứu anh ta! Cho dù tôi sẽ hồn phi phách tán, cho dù tôi sẽ muôn đời không được siêu sinh—” Quý Đằng quýnh lên nói mà chẳng thèm nghĩ, bắt đầu thề thốt lung tung. ꜱλɳꜱɧɩɾɩʐ.ωσɾɖρɾɛꜱꜱ.ͼσɰ
Vòng tay đang ôm lấy Quý Đằng kia, hốt nhiên siết chặt, khiến những lời còn lại, cậu chẳng cách nào thốt ra được nữa, bên tai chỉ còn tiếng Hình Tu thì thầm: “Đừng nói nữa mà.”
Quý Đằng chẳng động đậy nữa, để mặc y ôm mình như thế, cậu có thể cảm nhận được sự do dự của y. Hình Tu dường như đang cố hạ quyết tâm, mà rõ ràng còn là một quyết tâm khiến y phải hết sức đắn đo.
Quý Đằng chẳng rõ y đang lưỡng lự điều chi, chỉ biết rằng với năng lực của bản thân, còn lâu mới cứu nổi cơ thể đại ca và hồn phách tên cướp.
Nghĩ đến đây, Quý Đằng bèn thỏ thẻ thỉnh cầu: “Quân thượng, anh có thể giúp tôi không? Xin anh đấy hãy giúp tôi đi mà.”
Hình Tu không đáp lại ngay, thế nên Quý Đằng vẫn cứ đứng y nguyên, đợi chờ.
Sau rốt, hơi thở của Hình Tu phả vào tai Quý Đằng, kèm theo đó, còn có tiếng thở dài khe khẽ, “Quả nhiên thứ không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568060/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.