Nụ cười bí hiểm ấy chỉ thoáng hiện trong một tích tắc.
Sau đó, Lạc Hạ Thạch ngồi xổm xuống, tươi cười với cậu: “Được rồi đấy.”
“Vậy là xong rồi hả?” Quý Đằng lưỡng lự hỏi lại, Lạc Hạ Thạch bèn đứng thẳng dậy: “Đúng thế. Trong thời gian ngắn đám sương mù kia chắc chắn sẽ không đâm thủng được đâu. Để tôi quay về bên kia coi họ tới đâu rồi.” Lạc Hạ Thạch phi thân lên ngựa, trỏ roi vào mặt Quý Đằng: “Cậu đợi ở đây đi.” Điệu này là muốn vứt Quý Đằng lại đây rồi còn gì.
“Đừng đừng đừng.” Quý Đằng vội vàng cự tuyệt, chỗ này rùng rợn như vậy, bắt cậu một mình ở lại, chẳng thà để cậu chết quách đi cho xong.
Lạc Hạ Thạch chẳng buồn ngoái lại nhìn, chỉ lo điều khiển ngựa quay đi, coi mòi tính bỏ đi thiệt rồi.
Quý Đằng cuống cuồng cả lên, lúc tối lửa tắt đèn ở giữa vùng núi non heo hút, đã vậy trong rừng còn có một đứa nhỏ bị tơ tội nhập vào đang chực chờ xuất hiện bất cứ khi nào, chuyện này hổng đùa được đâu nha! Cậu bổ nhào tới túm được nhúm lông ngựa, thế là cứ giữ rịt lấy quyết không chịu buông tay. ѕαиѕнιяιz.ωσя∂ρяєѕѕ.¢σм
“Ê, thả ra coi! Chú mày sắp giật đứt đuôi nó rồi kìa, không khéo lại mở lối cho con yêu quái kia thoát ra mất!”
Quý Đằng đời nào dám buông, mặc kệ Lạc Hạ Thạch có thuyết phục cỡ nào, cũng quyết tâm ôm mãi không buông!
Roi ngựa trên tay Lạc Hạ Thạch vung cao, Quý Đằng chỉ biết trợn tròn mắt lên rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568063/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.