Người đang nằm dưới đất khẽ cục cựa, nghiêng mặt nhìn sang bên này.
Đôi mắt từng mang đến nỗi khiếp đảm ngày hôm ấy, giờ đây đã không còn long lên đỏ ngầu nữa, tròng đen trắng rõ ràng, ươn ướt nhìn mà thấy thương vô cùng. Phần da lộ ra bên ngoài, mặc dù đã được thảo dược che chắn, song vẫn bị hơi nước bỏng rát xông đến đỏ ửng lên, làn da vừa phồng rộp vừa nứt nẻ, thật không đành lòng nhìn tiếp.
Rõ ràng là một đứa nhỏ chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đầu, mà đã bị bắt gây nên tội ác cỡ này.
Quý Đằng thấy khóe mắt mình cay cay, kìm lòng không đặng muốn đứng dậy. Song Hình Tu đã tỏ ý can ngăn: “Chớ đi, càng nhìn chỉ càng thấy khó chịu thôi.”
“Tất cả là tại tôi, nếu không phải vì tôi để tơ tội có cơ hội sổng mất, thì đứa bé vô tội này đâu bị liên lụy, đến nỗi gây nên tội nghiệt nhường kia.” Quý Đằng vô cùng cắn rứt lương tâm, “Là tôi có lỗi với em ấy.”
Hình Tu đặt tay lên lưng cậu, dịu dàng vỗ về, “Việc này không trách em được.”
“Bản thân đã làm sai điều gì, tôi là người hiểu rõ hơn ai hết. Là tôi có lỗi với em ấy, nếu em ấy qua được kiếp nạn này, tôi, tôi nguyện sẽ chăm sóc em ấy cả đời—”
Bàn tay đang vuốt ve trên lưng cậu chuyển sang vỗ về động viên, “Chuyện không liên quan đến em.”
“Nhưng mà—” Quý Đằng vẫn muốn phân bua, lại bị giọng nói của đứa trẻ ngắt ngang.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568045/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.