Càng gần về trưa, ánh mặt trời chiếu rọi vào trận pháp đỏ thẫm, khiến sắc nhũ nhàn nhạt ánh lên dọc theo hình vẽ trận pháp, trông đẹp đẽ lạ thường.
Hình Tu đột nhiên với người sang, cái đầu vốn đang gác trên vai Quý Đằng thoáng nhúc nhích, gần như kề sát vào cần cổ cậu: “Quý Đằng—”
“Hửm?”
“Mau đi lấy chăn gối và trang phục mùa đông đi.”
Quý Đằng “Ờ” một tiếng, thận trọng đỡ Hình Tu nằm sang bên nệm, tức tốc chạy đi ôm ra nào là quần áo nào là chăn bông nào là thảm da thú.
Mãi đến khi mang ra hết rồi, cậu mới bắt đầu tính toán, tuy rằng đã sắp cuối hạ rồi, nhưng tiết trời vẫn còn nóng nực lắm, lôi mấy thứ này ra để làm gì?
Cậu chạy đi chạy về một chuyến xong cũng vừa kịp chính ngọ.
Dẫu cho đang là giữa trưa, Quý Đằng lại chẳng cảm nhận được tí nắng gắt nào, mà trái lại còn có hơi rét buốt. Cậu ngẩng đầu lên trông, mặt trời chói lọi, song sức nóng, lại gần như chẳng tiếp cận được đến khu vườn. Mỗi một cơn gió thổi qua, đều chẳng phải làn gió hè oi bức, mà mang theo hơi lạnh thấu xương khiến người ta phải sởn hết gai ốc lên.
Tới nỗi Hình Tu mà cũng phải thoáng rụt cổ lại, Quý Đằng bèn nhanh nhẹn đưa tấm thảm lông dày nhất mềm mại nhất cho y đắp, áo bông nhiều lớp với hoa văn gấm đầy tinh xảo, cũng choàng lên cho y thật kín kẽ, sau đó lại chạy sang thăm hỏi Hề Đao với Lạc Hạ Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568046/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.