Chẳng hiểu vì sao mà, câu nói này của Hình Tu lại khiến Quý Đằng thấy nhoi nhói trong tim. Cậu đứng cạnh giường, chẳng thốt lên được lời nào. Mãi một lúc lâu sau, Quý Đằng mới đánh liều ngồi xuống đầu giường mà nói: “Quân thượng, lòng dạ con người, chẳng thể nào nắm bắt toàn bộ được đâu. Nhưng tấm lòng của tôi, trước giờ vẫn luôn rất ngay thẳng, nghĩ thế nào thì chính là thế ấy, chẳng hề quanh co vòng vèo như anh ta nói đâu.” Sau một hồi trầm ngâm, cậu lại lên tiếng: “Anh nói xem, nếu người bị tơ tội ám là tôi, Hề Đao định sẽ làm gì?”
Hình Tu nãy giờ vẫn im lìm, đột nhiên mở choàng mắt ra, đáp lại bằng một câu: “Hề Đao sẽ đụng trúng ngõ cụt.”
“Thế còn anh?” Thấy y chịu tiếp chuyện, Quý Đằng tranh thủ hỏi luôn, tính dụ cho y nói thêm.
“Ta?” Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị lạnh tanh của Hình Tu, vào khoảnh khắc bị Quý Đằng nhìn chằm chằm ấy bỗng xuất hiện một thay đổi rất tinh vi, y từ tốn, đáp rành mạch từng câu từng từ: “Ta sẽ dẫn dắt gã đâm đầu vào ngõ cụt, nơi có bức tường cứng nhất.” Nói đoạn, làm như Hình Tu cũng tự thấy hài hước hay sao đó, mà y khẽ phì cười, cảm giác bức bối khó chịu ban nãy cũng dịu đi rồi.
“Quý Đằng.”
“Vâng?”
“Ở lại với ta thêm chút nữa đi.”
“Vâng.”
Thấy Hình Tu đã mệt nhoài rồi, Quý Đằng mới ngồi cạnh trông cho y ngủ. Một lát sau, khi đôi chân mày vẫn luôn nhíu chặt của y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568042/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.