Quý Đằng ngẩn ngơ một hồi, mới sực tỉnh lại, phải ha, cậu đã chẳng còn cần đi theo y nữa rồi, cũng đúng, những điều mình hứa hẹn với Âm Dương Đạo, đã hoàn thành cả rồi. Bây giờ chỉ có Hình Tu về Âm Dương Đạo, xử lý hỗn mang, sau đó đưa hồn phách huynh trưởng trở lại nữa là xong, thế thì ai nấy đều vui rồi.
Quý Đằng đã từng mong chờ ngày này xiết bao, vậy mà khi nó xảy đến, trong lòng cậu lại chẳng thấy hạnh phúc tí nào, cứ nghèn nghẹn sao đó. Nỗi phiền muộn này kéo dài đến tận sau khi kết thúc bữa tối, nãy giờ bọn họ nói gì, Quý Đằng hoàn toàn chẳng nghe lọt lấy một chữ, cậu đờ đẫn và cơm một cách máy móc, hoài nghi mãi về tâm trạng nặng nề của bản thân.
Dùng bữa xong, Quý Đằng châm trà cho Hình Tu theo thói quen, Hình Tu ngồi cạnh cửa sổ đưa tay ra nhận lấy, nhấp một ngụm, rồi thình lình ngẩng đầu lên hỏi: “Em làm sao thế?”
“Có làm sao đâu.” Quý Đằng lắc đầu nguầy nguậy.
Hình Tu nhìn cậu đăm đăm: “Thế sao trông mặt em buồn hiu vậy.”
Quý Đằng bất chợt hiểu ra, xúc cảm này chính là nỗi buồn đấy, cơ mà mắc gì mình phải buồn nhỉ? Cậu còn nghĩ chưa thông, Hình Tu đã lại hỏi: “Tại sao em buồn?”
“Tôi cũng chả biết.” Quý Đằng thật thà đáp lại.
“Thế sao em không cố nghĩ cho ra?” Hình Tu vươn tay tới, khẽ khàng ngoắc lấy lọn tóc xõa dài trước ngực Quý Đằng, rồi kéo một cái, buộc Quý Đằng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568040/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.