Thật hiếm khi thấy Hình Tu mặt mày hầm hầm như vậy, nhưng đang ở chốn đông người, Quý Đằng mới không tiện hỏi thêm, chỉ giải thích qua loa cho có rồi rồi đuổi hết bọn họ về. Bảo rằng con vật này chẳng phải điềm dữ chi hết, tại cực kỳ hiếm thấy thôi, trước hết cứ dẫn về chỗ cậu, qua bữa sau sẽ kêu người tới xử lý.
Ai nấy đều e ngại con quái thú này, nghe thấy Quý Đằng muốn đứng ra xử lý, dĩ nhiên mừng còn không kịp, hơn nữa lão gia cũng chẳng ý kiến, thì cứ thế mà triển thôi.
Quý Đằng càng không để người khác đụng vào, tự tay dắt con bê nọ về sân nhà mình, suốt dọc đường, bên tai không ngừng vang lên tiếng cỏ cây héo queo lại dưới chân, rùng rợn vô cùng.
Tuy nói con bò một mắt này làm người ta khiếp sợ không thôi, nhưng tính nết thì lại y chang mấy con bò thông thường. Có vài lần, nhóc ta trông thấy mấy bông hoa dại mọc trên đất, liền đứng khựng lại, rồi hăng hái chạy tới coi, phải cái là, chục lần như một, nó còn chưa kịp tới gần, đám hoa ấy đã héo rũ héo quắt cả rồi. Nó thử hết mấy lần đều như vậy cả, sau cùng chỉ đành gục mặt buồn thiu, cho dù sau đó có tiếp tục thấy hoa, thì chẳng dám lại gần nữa, toàn đứng ở xa xa ngắm nhìn, rồi thận trọng đi vòng qua thôi.
Quý Đằng thấy thương gì đâu, nhưng cũng chẳng đặng đừng. Cậu cột nhóc bê ở trước sảnh, vỗ nhẹ lên đầu nó. Nhóc ta dụi dụi cái mũi vào tay Quý Đằng, Quý Đằng cũng đáp lễ bằng cách xoa xoa đầu nó, vuốt vuốt lông nó. Chơi với nhau một hồi, thế là thân nhau luôn.
Quý Đằng tính đút cho nó ít thức ăn, song lại nghĩ đến cảnh cỏ cây gặp nó liền chết như ngả rạ, còn ăn gì được nữa, bèn hỏi: “Tôi nên cho nó ăn gì đây?”
“Nó là dị thú sinh ra từ núi Viêm Hoả, thứ duy nhất có thể ăn là loại cây bất tận mọc ở nơi đó.” Hình Tu hờ hững đáp, “Trên dương thế không có món nào nó ăn được cả.”
“Vậy biết phải làm sao?” Quý Đằng nựng nịu nó, nhóc ta liền cọ cọ vào chân Quý Đằng hết sức ngoan hiền, cậu bắt đầu quý mến nó rồi nha, “Nó không cần ăn cũng có thể sống ư?”
“Nếu là dưới Âm Dương Đạo thì may ra còn có thể, chứ ở nhân gian thì phải tuân theo quy luật của nhân gian. Không có gì bỏ bụng, ắt sẽ chết đói thôi.” Hình Tu trả lời.
“Gì cơ?” Quý Đằng giật mình, “Sao lại như thế?”
“Em có biết Phỉ mang ý nghĩa gì không? Nó xuống nước thì nước cạn, đi ngang cây thì cây héo, là điềm báo của tử vong. Trong vài tháng sắp tới đây, nhất định đại dịch sẽ hoành hành khắp thiên hạ, nạn đói tràn lan, dân chúng lầm than.” Hình Tu nhìn Quý Đằng, “Em còn mong nó sống lâu hơn nữa?”
Lượng thông tin y vừa cung cấp thật quá sức tưởng tượng, Quý Đằng trong phút chốc chẳng đáp lại được tiếng nào.
Hề Đao đế thêm vào một câu: “Chắc chẳng phải vô duyên vô cớ mà nó lại ra đời ở nhà họ Quý đâu nhỉ?”
Một lúc lâu sau, Hình Tu thở dài sườn sượt, rồi mới nói: “Dĩ nhiên rồi. Đây là lời cảnh cáo, cảnh cáo ta không thể trì hoãn thêm được nữa, phải lập tức về Âm Dương Đạo ngay.”
Y nói xong thì không ai lên tiếng nữa.
Sau rốt vẫn chỉ có Quý Đằng chịu phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: “Cảnh cáo gì cơ? Ai cảnh cáo?”
“Chẳng ai cả, là thiên đạo đang cảnh cáo ta. Ta thân là quân vương của Âm Dương Đạo, cũng là một mắt xích trong thiên lý tuần hoàn, phải vận hành theo thiên đạo.” Y thoáng ngần ngừ, rồi nói tiếp, “Mà ta sinh ra từ hỗn mang, là hóa thân của hư vô, đáng lẽ không thể nán lại dương gian lâu như vậy, thành ra việc Âm Dương Đạo có hiện tượng lạ, nhân gian biến đổi, đương nhiên là lỗi của ta.”
Quý Đằng nhất thời sốt ruột đến quên luôn cả tôn ti trật tự, níu vội lấy cánh tay Hình Tu: “Quân thượng, anh sẽ bị phạt sao?”
Hình Tu nhìn vào mắt Quý Đằng, mãi rất lâu sau mới nói: “Ta đã chịu hình phạt rồi.”
Vậy nhưng khi Quý Đằng sốt sắng hỏi y, rằng rốt cục là hình phạt kiểu gì, thì Hình Tu lại chẳng hé nửa lời, chỉ bảo là, nếu tiết lộ cho em, sẽ phải chịu phạt lây. Hoặc, có khi em đã bị liên lụy rồi cũng nên, chẳng thể biết được.
“Ta phải cố gắng hạn chế những ảnh hưởng của Âm Dương Đạo lên em, Quý Đằng, ta làm vậy là vì muốn tốt cho em.” Cuối cùng, Hình Tu chỉ nói như vầy, “Chuyện về Âm Dương Đạo, em biết càng ít càng tốt.”
Quý Đằng vừa tính nói lại, Lạc Hạ Thạch đã bước vào từ ngoài cửa, “Đã chuẩn bị ổn thoả rồi.”
Cậu lia mắt dòm Lạc Hạ Thạch, lại quay sang ngó Hình Tu: “Ngay hôm nay, ngay lúc này, sẽ phải lập tức rời đi ư?!”
“Chứ ở lại thêm, có tác dụng gì?” Nói xong câu này, Hình Tu ngoảnh đầu đi, nhìn ra màn đêm thăm thẳm ngoài khung cửa, nét mặt dần trở nên lạnh lùng xa cách, không nói thêm lời nào nữa, cứ thế bỏ đi mất.
“Đúng là tuyệt tình dứt khoát, chẳng chút dây dưa níu kéo.” Lạc Hạ Thạch tặc lưỡi mấy tiếng kèm theo câu nói không rõ nghĩa, rồi cũng nối đuôi rời đi. Quý Đằng thẫn thờ cả buổi trời, mới chợt ngộ ra, lý nào chỉ vậy là biệt ly rồi đó hả?
Chẳng phải trước đó nên ngồi lại, uống miếng trà, dặn nhau bảo trọng các thứ hay sao?
Cậu định đuổi theo, lại chợt nhớ ra Hình Tu đâu có cho mình đi. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan ấy, con Phỉ nọ chắc đói rồi, nên cứ cắm đầu cắm cổ dụi dụi vào người cậu, Quý Đằng đứng chết trân một hồi, mãi đến khi tìm được lý do tạm cho là khá khẩm nhất, mới vội nắm sợi dây thừng dắt nó theo.
Ngôi làng này mặc dù nằm ở vùng biên cương, nhưng giao thương phát triển, vốn thường ngày cũng tương đối sầm uất. Thế mà phố phường hôm nay lại vắng ngắt, yên tĩnh đến lạ, chẳng khác nào một tòa thành chết chóc. Chắc hẳn là vì, tuy cư dân nơi đây đều chỉ là người phàm, không cảm thụ được âm khí đang quấy phá, song đều nhận ra thời tiết khác thường, nên ai nấy đều hạn chế ra đường. Gió đêm mang theo mùi tanh tưởi, đột ngột ào ạt thổi tới, rồi lại đột ngột lặng đi, luôn thấy bất an thế nào ấy. Thi thoảng cũng có người vén mành cửa lên nghía thử, rõ ràng chỉ là màn đêm thăm thẳm, nhưng sao nhìn tới nhìn lui, lại cảm thấy như có thứ gì đó đang rục rịch ngóc dậy trong bóng tối, liền hớt hơ hớt hải đóng sầm cửa lại rồi chốt chặt.
Mùi vị của mầm mống tai họa đang được thai nghén trong đêm đen sâu hút.
Quý Đằng chạy được vài bước trên đường, không có lấy một bóng người, mà làn gió đêm ấy như có sinh mệnh, nó lôi kéo cậu, xơi tái hết dũng khí của cậu, khiến cậu cất bước thật khó khăn.
Trước mắt cậu mịt mù, chẳng biết bọn họ đi theo hướng nào, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt tột độ, lại không biết là vì sợ hãi bóng tối âm u này, hay là sợ cuộc chia ly mà đến lời từ biệt cũng không thể nói ra.
Sau rốt, Quý Đằng nhịn hết nổi rồi, bèn ra sức hét lớn: “Quân thượng!! Quân thượng!!”
Giọng cậu vang vọng khắp trên con đường vắng tanh, chẳng một lời hồi đáp.
Cứ vậy mà chia tay rồi sao?
Cậu không chấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận được, cứ liên tục gào mãi: “Quân thượng!! Quân thượng!! Hề Đao!! Lạc Hạ Thạch!!”
Nhưng tiếng cậu có lớn chừng nào, thì cũng bị nuốt chửng bởi ngọn cuồng phong thê lương của bóng tối, gào mãi gào mãi, đến khản cả cuống họng, vẫn chẳng một lời hồi âm, Quý Đằng gần như tuyệt vọng, chẳng màng tới lễ nghĩa khuôn phép chi nữa, trực tiếp hét lớn: “Hình Tu!!!!!!!”
Ngay sau đó, Quý Đằng như loáng thoáng nghe thấy có tiếng vọng thật khẽ, cạch một cái, tiếp đến là một tràng tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên xung quanh, nhóm Hình Tu ba người, liền xuất hiện ngay cạnh cậu.
Cảnh tượng này sao mà quen quá, giống hệt như loại pháp thuật mà Hình Tu từng sử dụng, hồi còn ở Âm Dương Đạo.
Hề Đao xua tay: “Không liên quan gì tới tôi à, pháp thuật là do ngài mượn pháp lực của tôi thi triển, khiến cho Quý Đằng không nhìn thấy chúng ta. Mà pháp thuật bị hóa giải cũng là do ngài nghe thấy cậu ta gọi tên mình, nên tâm tư dao động, chẳng phải tại tôi đâu nhé.”
Quý Đằng kích động muốn nhào tới ôm lấy Hình Tu, song lại thấy vẻ khiển trách hiện lên trong cái cách y nhìn mình, thế là lại chùn bước.
“Sao em lại đến đây.” Hình Tu nói, “Ta đã nói rồi, biết quá nhiều những điều không nên biết sẽ mang vạ vào thân đấy. Ta đâu muốn em, chỉ vì lỡ biết được sai lầm của Âm Dương Đạo, mà có khả năng gặp phải đại họa.”
Quý Đằng còn chưa lên tiếng, Hề Đao đã phì cười trước rồi: “Quân thượng, thế mà ngài lại chẳng lo cho tụi tôi, nếu biết quá nhiều chuyện ở Âm Dương Đạo sẽ bị trời phạt thì sao.”
Hình Tu lườm anh ta một cái: “Ta không nỡ hạ thủ với cậu ấy, nhưng với các ngươi, ta vẫn có thể bấm bụng mà ra tay.”
Hề Đao chỉ cười khì, tỏ vẻ chẳng để bụng.
Lúc bấy giờ Quý Đằng mới nhớ ra một trong những cái cớ với cả nguyên nhân mình đuổi theo, bèn vội kéo Phỉ lại gần: “Quân thượng, anh nói nó ở lại nhân gian sẽ đói chết, nhưng ở Âm Dương Đạo thì không, hay là anh dẫn nó theo về Âm Dương Đạo đi.”
Lần này không chỉ Hình Tu, mà đến Lạc Hạ Thạch còn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Nó là con thú gây họa, cậu giết quách nó cho rồi.”
“Thế nhưng, đâu phải nó muốn gây họa đâu, nó vừa chào đời đã bị gán cho cái danh đấy, nó lại đâu còn lựa chọn nào khác. Nó thích hoa cỏ biết bao, mà lại không thể chạm vào được kia kìa. Tôi không muốn sát hại nó.”
Hình Tu nhìn cậu: “Em thật tốt bụng, tốt với mọi thứ.”
Quý Đằng gãi gãi đầu, xem như thừa nhận. Kỳ thật vẫn còn một câu cậu không nói ra, không có gan nói ra, quân thượng, tôi cảm thấy nó thật sự rất giống anh, thế nên, tôi càng không nỡ để nó chết.
Lạc Hạ Thạch nhận lấy con Phỉ, Hình Tu gật đầu với Quý Đằng, “Ta đi đây”, nghe cứ như chỉ là ra khỏi cửa một chuyến thôi vậy.
Quý Đằng lại đi theo tiễn thêm vài bước, ngẫm nghĩ gì đó rồi dừng chân hẳn, lớn giọng nói với theo: “Thật ra, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau đúng không? Đợi tôi sống hết kiếp này rồi, chúng ta lại gặp nhau ở Âm Dương Đạo nhé.”
Lời nhắn nhủ này khiến cho Hình Tu, vốn đã bắt đầu đi, đột nhiên quành trở lại, giang tay ôm trọn Quý Đằng vào lòng, ghì lấy cậu thật chặt, hơi thở hỗn loạn phà lên đỉnh đầu cậu, thân nhiệt cùng với vòng tay ôm siết như đang muốn gửi gắm điều gì, khiến cho những ngón tay Quý Đằng bắt đầu run lẩy bẩy.
Câu nói sau cùng cậu nghe được, là điều Hình Tu thủ thỉ bên tai: “Ta thật sự hối hận, Quý Đằng, ta thật sự rất hối hận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]