Nếu cùng lúc phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, bộ não sẽ trở nên quá tải dẫn đến mất năng lực phản xạ, Quý Đằng hiện tại chính là ví dụ sống động cho tình trạng này. Từ đầu chí cuối, cậu chỉ biết đứng chôn chân ở Vũ Môn, trơ mắt ra nhìn sự tình phát sinh theo hướng long trời lở đất, để rồi nhanh chóng đổi chiều.
Mà đến khi thật sự tỉnh táo lại rồi, mới thấy bản thân đã ở sảnh xét xử.
Ngay đến việc mình rời khỏi Vũ Môn tự bao giờ cậu còn chẳng rõ, chỉ đến khi một thứ nóng và ướt đang không ngừng liếm láp tay mình, cậu mới sực tỉnh lại, cúi xuống nhìn thử, không ngờ lại là con Phỉ nọ.
Nhóc ta thấy Quý Đằng chịu để ý tới mình rồi, liền nhanh nhảu rướn cái đầu be bé sang, muốn được cậu vuốt ve. Quý Đằng lúc này lòng dạ rối bời, nên chỉ tùy tiện vuốt vuốt lông nó, mắt thì lo ngóng trông bóng dáng Hình Tu.
Cậu lập tức nhận ra mình vậy mà lại đang đứng trên bệ phỉ thúy của sảnh xét xử. Phía sau lớp rèm pha lê lóng lánh là Hình Tu đang ngồi nghiêm chỉnh, bóng dáng cô tịch.
Quý Đằng vốn còn đang tức tối trong lòng.
Trong mắt cậu, tổng tư hình có lỗi, Vu Nhiên vô tội, Hình Tu tàn nhẫn.
Vậy nhưng lúc này đây, khi trông thấy Hình Tu trầm ngâm ngồi đó, đẹp không tì vết như tượng tạc, với nét sầu bi toát lên khôn tả, những lời trách mắng của Quý Đằng lại chẳng thể thốt ra được.
Quý Đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568014/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.