Những lời này vốn chưa từng được nói ra, hiển nhiên cũng chẳng cách nào truyền đạt được đến nội tâm Quý Đằng, thế nên cậu chỉ biết sốt sắng hỏi han, để rồi hấp tấp chỉ trích, mà thái độ khác thường của Hình Tu lại càng khiến cậu thấy xa lạ, bất an và nôn nóng hơn.
Hình Tu ngước mặt lên, tuy đã chịu cất tiếng, song lời thốt ra lại chẳng phải tiếng lòng của y, mà là những câu chữ đầy lãnh đạm: “Em hỏi ta có tình cảm hay không ấy à, là ta không muốn có. Bởi vì một khi tình cảm thật sự bị nắm giữ, con người ta sẽ mất hẳn phương hướng, hoặc là tự khinh rẻ chính mình, rồi ăn năn hối hận, hoặc là sẽ nuông chiều đến sinh hư.”
Quý Đằng toan phản bác, song cứ mấp máy môi mãi chẳng thốt nên lời.
“Quý Đằng, em có một linh hồn hết sức thuần khiết, trong sáng. Nhưng khi mắc vào điểm này rồi thì em cũng như ta thôi, ban đầu em kính sợ ta hơn ai hết, giờ đây em lại đứng trước mặt ta, đòi hỏi ta phải cho em câu trả lời rõ ràng,” Hình Tu nhỏ nhẹ tâm sự, “Lẽ nào còn chẳng phải vì em biết thừa ta thương em đến nhường nào ư?”
Giọng điệu Hình Tu mới bình thản làm sao, vậy mà từng câu chữ đều khiến tim Quý Đằng như thắt lại. Thứ cảm xúc khó thể gọi tên, chỉ biết là khó chịu đến tột cùng.
Hình Tu thở dài một hơi, dịu dàng nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Quý Đằng: “Ta không có trách móc gì em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568012/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.