Chúc Tương Tự không tin, cứ nhìn hắn chằm chằm rất lâu.
【Á á á, Tiểu Xuyên bảo bối thật là đẹp trai quá đi】
【Thật ra cho hắn ra sân sớm một chút cũng không sao mà, nhìn đã con mắt】
【Đang l.i.ế.m màn hình đây này.】
Liếm màn hình? Ta khó hiểu nhìn Tê Xuyên một cái, chẳng lẽ là l.i.ế.m mặt hắn?
Tất cả ánh mắt trong viện đều đổ dồn về phía Tê Xuyên, hắn sốt ruột hối thúc:
"Ngươi còn định đưa ta đi không đấy?"
Ta lập tức hạ lệnh quay về phủ.
Vừa về đến phủ Thừa tướng, ta liền dẫn theo một đám người oai vệ hướng về phòng chứa củi nơi đang giam giữ Nhu Gia.
Thị vệ canh cửa thấy ta tới, lập tức mở khóa, đẩy cửa ra.
Ta bước vào, người lẽ ra phải có mặt trong phòng lại biến mất không thấy đâu.
Tê Xuyên theo sát phía sau, nhìn căn phòng trống rỗng, cau mày hỏi:
"Ngươi nói người đâu rồi?"
Ta đảo mắt nhìn quanh, phát hiện phía trên có một mảng ván gỗ lỏng lẻo.
Nghe tin Nhu Gia biến mất, Chúc Tương Tự lập tức bước đến, như muốn chất vấn ta.
Ai cũng muốn hỏi ta?!
Lòng đầy bực bội, ta tung chưởng đ.á.n.h hắn văng ra xa.
"Người ta có chân, muốn đi đâu, chẳng lẽ ta cản được sao?"
Hồng Trần Vô Định
Ta hít sâu một hơi, ép mình trấn tĩnh lại, trong lòng đã nổi sát ý.
Nha hoàn Nhu Gia kia, không hề đơn giản.
Kẻ đứng sau ả thậm chí có thể ra vào phủ Thừa tướng như chốn không người.
Chứng tỏ, phủ ta đã sớm bị kẻ khác âm thầm giám sát.
7
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-van/4794820/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.