Dứt lời, hắn hất tay toan đóng cửa lại.
Chúc Tương Tự vội lên tiếng ngăn cản, không quên trừng mắt nhìn ta đầy trách cứ.
"Tiểu muội ta tuổi còn nhỏ, mong y sư đừng chấp nhặt."
Biết mình có lỗi, ta hiếm khi không phản bác.
Trong lòng thầm than, ta nào cố ý, chỉ là... đúng thật chưa từng nghe ai có giọng khó nghe đến thế.
Gã cổ sư đ.á.n.h giá ta từ trên xuống dưới, rồi lạnh lùng đáp:
"Gần hai mươi tuổi đầu rồi, cũng gọi là tuổi nhỏ được à?"
"Sợ là răng rụng hết rồi, ngươi cũng dám mặt dày bảo nàng còn trẻ!"
Lời mỉa mai không chút lưu tình, ta lại chỉ chú ý đến chuyện hắn đoán tuổi ta.
Chỉ một ánh mắt, hắn đã đoán được tuổi ta, còn chẩn đoán ra cổ độc.
Người này quả nhiên có bản lĩnh.
Đối với người có bản lĩnh, ta xưa nay vẫn luôn rộng lượng.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Thanh Đài, nàng lập tức bước lên, mở chiếc hộp gỗ trong tay.
Bên trong, chất đầy thỏi vàng rực rỡ.
Không sót ánh kinh ngạc lướt qua trong mắt cổ sư.
Ta nhướng mày, mỉm cười: "Ngươi cứu ta, số vàng này là của ngươi."
Thấy hắn còn do dự, ta lại nâng giá: "Chờ ta khỏi hẳn, ta sẽ tặng thêm một hộp nữa."
Sắc mặt hắn tức thì rạng rỡ, vội mở rộng cửa: "Quý nhân, mời vào."
Chúc Tương Tự đứng bên cạnh đã sững sờ, mấy hàng chữ trôi nổi kia cũng tạm ngưng một nhịp:
【Sáng quá, lấp lánh quá, ta cũng muốn】
【Tiểu Xuyên đổi sắc mặt nhanh thật】
【Haha, Tiểu Xuyên đáng yêu quá đi】
【Vàng nhiều thế kia, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-van/4794819/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.