1
Nha hoàn nghe lệnh liền ngã lăn ra đất, thân mình run rẩy quỳ xuống cầu xin tha mạng.
"Tiểu thư tha mạng! Nô tỳ thật sự không biết con cổ trùng kia từ đâu mà ra!"
Ta khẽ mỉm cười: "Không biết ư?"
Hồng Trần Vô Định
Nàng ta ngỡ ta định tha cho, liền vội vã níu lấy vạt áo ta, gượng cười nịnh nọt.
"Phải, nô tỳ không biết. Tiểu thư nhân từ, tất sẽ không chấp nhặt với nô tỳ."
Ta nhướng mày, không khỏi bật cười. Lại có kẻ đem hai chữ "nhân từ" đặt lên người ta? Kinh thành ai chẳng biết tiểu thư phủ Thừa tướng – Xuất Vân cô nương – tâm địa cay độc, thuở nhỏ đã g.i.ế.t hại ruột thịt, khiến Chúc Thừa tướng mất đi độc tử duy nhất.
Ta hứng thú bước vòng quanh nàng, chậm rãi đ.á.n.h giá:
"Người ta đều nói, ta g.i.ế.t đệ đệ ruột, bất kính với trưởng bối, lòng dạ ác độc, là kẻ tàn nhẫn nhất thiên hạ."
"Vậy mà ngươi lại gọi ta là 'nhân từ'?"
"Ha ha."
Ta bật cười thành tiếng, rồi đưa tay bóp lấy cằm nàng.
"Ngươi đang chế nhạo ta đấy à?"
Nét mặt nàng hoảng loạn, liên tục lắc đầu phủ nhận.
"Vậy tức là ngươi đang lừa gạt ta."
Nụ cười trên môi ta tan biến, tay khẽ dùng sức hất nàng ngã mạnh xuống đất.
"Ta ghét nhất kẻ nào dám lừa ta."
"G.i.ế.t đi."
Hai chữ nhẹ bẫng kia lại khiến nha hoàn sợ đến hồn phi phách tán.
Trong không trung, mấy dòng chữ kia cũng bắt đầu điên cuồng nhấp nháy:
【Nữ phụ độc ác thật quá độc ác!】
【Nam chính mau đến đi, nữ chính bảo bối sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-van/4794818/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.