Lam Vong Cơ cũng ở Tàng Thư Các chép một ít điển tích, sẵn tiện trông chừng Nguỵ Vô Tiện. Qua một thời gian, Lam Vong Cơ đã chép được không ít, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn ngủ ngon lành, Lam Vong Cơ nhìn hắn, lại xem giờ, nhưng vẫn không mở miệng kêu hắn dậy, nghĩ, hay là để hắn ngủ một hồi, chỉ một hồi nữa.
Nguỵ Vô Tiện có lẽ giữ nguyên một tư thế ngủ khá lâu rồi, nên khó chịu, nhẹ giọng "Ưm..." một tiếng, Tàng Thư Các yên tĩnh, âm thanh này tuy nhỏ, nhưng có vẻ phi thường rõ ràng, nghe như lười biếng, nhưng lại có chút mềm mại dễ thương, ngòi bút Lam Vong Cơ khựng lại, không cẩn thận sai một nét, thế là viết sai một chữ.
Y gần như chưa bao giờ mắc sai lầm kiểu này, vì để tự mình cảnh tỉnh, y đặt tờ giấy đó sang một bên, sau đó lấy ra một tờ giấy mới, viết đi viết lại chữ sai kia, Lam Vong Cơ chính là một người cố chấp như thế.
Lại qua một hồi nữa, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cũng mơ màng tỉnh giấc, đầu tiên là duỗi eo, mở mắt ra nhìn thấy Lam Vong Cơ đang ngồi viết chữ ở đối diện, mới nhớ đây là Tàng Thư Các, lại nhìn sắc trời, trong lòng biết không ổn rồi, bất giác la to lên:: "Tiêu rồi, đã tới giờ này! Hôm nay xác định chắc chắn là không hoàn thành". Nghĩ lại, Lam Vong Cơ ở đây không phải là người giám sát sao, tại sao lại không gọi hắn tỉnh dậy, sau đó nhìn thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn im lặng chép sách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981406/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.