Nguỵ Vô Tiện bị cấm ngôn, khi được giải, trong lòng hắn tức giận, nên trêu chọc càng dữ dội hơn, "Lam Trạm, Lam Trạm" kêu thật hăng say, Lam Vong Cơ như lão tăng nhập định, không thèm để ý, không đáp, không nhìn.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, lại nói: "Lam nhị ca ca, ngươi nhìn ta một cái đi".
Lam Vong Cơ chịu không nổi, lại cấm ngôn, đến khi hoá giải, Nguỵ Vô Tiện lại tiếp tục. Hai người cứ tiếp tục đấu nhau như vậy, suốt cả một ngày, Nguỵ Vô Tiện chẳng nói được mấy câu.
Đầu óc hắn loé lên ý tưởng, hắn nói không được thì không nói, nhưng hắn không thể viết sao, lưu loát viết mấy chữ trên giấy, ném sang trước mặt Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mở ra, sau khi xem xong, nói "Nhàm chán", rồi vo viên ném xuống đất, tiếp tục chép sách.
Y vẫn đánh giá người khác là nhàm chán, nhưng trong lòng cảm thấy mới lạ. Không chỉ là trái tim rung động, sau khi Nguỵ Vô Tiện xuất hiện, đã mang lại cho y rất nhiều những cảm xúc nhỏ nhỏ, người này nói nhiều, thích ồn ào, cuộc sống rực rỡ và tươi sáng, dường như dần dà, ngay cả Lam Vong Cơ cũng bị người này làm cho sinh động hẳn lên.
Cho nên ngoài miệng nói nhàm chán, nhưng đối với hành động của Nguỵ Vô Tiện thì trong lòng không hề giận chút nào.
Nguỵ Vô Tiện bị y làm cho tức muốn chết, lăn lộn trên đất mấy vòng, thật sự rất tức giận, viết liên tiếp bảy tám tờ, ném qua, đều chung số phận, mấy tờ sau Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981404/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.