Phong cảnh Giang Nam đặc sắc, dòng sông nhỏ trong trấn rất hẹp, thường có những chiếc cầu vòm bắc qua, nhưng cũng không cao, hai bên là nhà ở, hoặc kề sát với con phố dài, nhiều cầu thang nho nhỏ dẫn thẳng xuống mặt nước, có người ở đó giặt đồ, hát lên những điệu hát dân gian thật dài của vùng Giang Nam.
Người dưới sông và người trên bờ căn bản không cảm thấy ngăn cách, đều có thể trực tiếp nói chuyện với nhau, dọc bờ sông có rất nhiều người mua bán các thứ, có tiểu cô nương Giang Nam, dùng giọng nói Cô Tô ngọt ngào để rao bán sơn trà, Nguỵ Vô Tiện nghe giọng nói Cô Tô kia, cảm thấy ngọt đến tận tim, lên tiếng, dùng nụ cười và mồm mép của mình để xin được hai trái sơn trà, hắn ném một trái cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhận lấy, nghe hắn nói: "Lam Trạm, ăn sơn trà!"
Trái sơn trà trong tay sáng rực lấp lánh, tươi ngon mọng nước, Lam Vong Cơ nhìn xuống, rồi ném trả về, "Tự ngươi ăn".
Nguỵ Vô Tiện chụp được, chậc một tiếng, "Biết ngay là ngươi sẽ không ăn". Sau đó ném cho Giang Trừng: "Giang Trừng, ăn sơn trà".
Ý của Lam Vong Cơ là Nguỵ Vô Tiện thích ăn, nên muốn cho hắn cả hai trái, y không biết làm sao để giải thích, sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng vui vẻ đùa giỡn với nhau, y liền quay đầu, không nói gì nữa.
Lam Hi Thần ở bên cạnh hắn, nói: "Vong Cơ, ngươi muốn ăn sơn trà hả? Mua hai sọt mang về nhé?"
***
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981402/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.