Nhìn con người nhạt màu của Lam Vong Cơ tựa hồ như toé lửa, trực giác của hắn liền sợ hãi. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện vang lên tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm, sự việc hình như phát triển theo hướng ngoài dự đoán của hắn, đầu óc Nguỵ Vô Tiện vội vàng nghĩ thật nhanh, nghĩ làm thế nào để thoát ra.
Trước hết vẫn là chịu thua, nói ngon ngọt khuyên nhủ, "Lam Trạm, quân tử động khẩu không động thủ, nếu ngươi giận, thì mắng ta vài câu? Trước hết thả ta ra, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, ha?"
Cảm thấy lực đạo trên tay Lam Vong Cơ hơi lỏng ra một chút, Nguỵ Vô Tiện lập tức rút một tay ra, vung quyền đánh về phía y, nhưng Lam Vong Cơ đã sớm đoán được như thế, nên có phòng bị, trở tay một cái lại bắt được tay hắn. Trong lòng y biết quả nhiên người này đúng là không biết hối cải, Nguỵ Vô Tiện kêu to: "Đau đau đau!", Lam Vong Cơ không hề có chút ý định nào buông tay.
Tứ chi hắn giãy giụa loạn xạ, chính là muốn chạy, Lam Vong Cơ hơi nheo mắt, kéo mạt ngạch xuống, dứt khoát lưu loát cột hai tay của hắn trước ngực, sau đó dùng sức ở tay, đè hai chân của Nguỵ Vô Tiện giang rộng ra.
"Cái, cái gì?" Nguỵ Vô Tiện còn không biết Lam Vong Cơ muốn làm gì, chỉ cảm thấy hành động của y vô cùng quỷ dị, "Lam Trạm, ngươi muốn làm gì?". Có thể là vì sợ hãi, nên giọng nói đó đều mang chút vẻ mềm mại.
Bộ phận yếu ớt nhất giữa hai chân, cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981400/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.