Hắn cảm thấy Lam Vong Cơ vẫn có chút không ổn, định nói thêm vài câu, thì lúc này tiểu nhị đến đưa cơm chiều, ở bên ngoài gõ cửa. Hai người đành ngưng lại, để tiểu nhị đi vào, dọn xong chén đũa lên bàn, Nguỵ Vô Tiện hồi nãy móc lấy túi tiền của Lam Vong Cơ, thưởng cho tiểu nhị một chút tiền thưởng, hỏi gã: "Tiểu nhị ca, ngươi có biết Tiền phủ không?"
Tiểu nhị thấy có tiền thưởng, hơn nữa hai vị thiếu niên có vẻ ngoài không tầm thường, nghĩ nên thành thật trả lời, mấy ngày tới có thể kiếm được không ít tiền, vì vậy đáp: "Biết, nhà bọn họ nổi tiếng, làm sao có thể không biết".
Lam Vong Cơ hỏi: "Nổi tiếng?"
Tiểu nhị này cũng là một người ham buôn chuyện, Nguỵ Vô Tiện thấy bộ dạng của gã là biết không quản được cái miệng, liền rót cho gã ly rượu, nói: "Hay là tiểu nhị ca ngồi nghỉ ngơi một lát, cùng chúng ta uống chút rượu và tâm sự một chút?"
"Việc này..." tiểu nhị nói, "Ông chủ..."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu ông chủ hỏi, ngươi cứ nói là chúng ta lôi kéo ngươi, ngươi từ chối không được, ta sẽ giúp ngươi nói với ông chủ, chúng ta hơi tò mò chuyện cũ ở nơi này, tiểu nhị ca kể cho chúng ta nghe đi".
Sau đó tiểu nhị cũng ngồi xuống, uống mấy chén rượu liền bắt đầu nói không ngừng, gã nói: "Nhà bọn họ, chủ yếu là tà môn, những việc này cũng không phải là bí mật, mọi người ở thị trấn đều biết, cho nên ta cứ nói thôi. Đại thiếu gia nhà bọn họ, khi còn nhỏ bị yêu tà quấy phá, mất tích một thời gian, kết quả ngươi đoán xem, tự nhiên có một ngày không hiểu sao lại xuất hiện trên đường, đã trở lại."
Thật ra chuyện này gã nam giả nữ đã kể trước đó rồi, nên chờ tiểu nhị nói tiếp: "Ba đời Tiền gia ít con, lúc đó Tiền lão gia chỉ có đứa con trai này, tìm lại được tất nhiên là vui vẻ, còn bày tiệc, toàn thể người trong trấn đều có thể tới ăn. Nhưng sau đó, không được mấy ngày, thì phu nhân của hắn đã qua đời?"
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Chết như thế nào?"
"Nghe nói là treo cổ". Tiểu nhị uống mấy hớp, tiếp tục nói: "Về sau việc này trôi qua nhiều năm, dần dần mọi người cũng quên lãng, Tiền đại thiếu gia cũng trưởng thành, nhưng bỗng nhiên thần trí mơ hồ, điên luôn".
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, hỏi: "Không phải Tiền công tử lúc còn nhỏ mất tích trở về đã thần trí mơ hồ rồi sao? Sau đó mới điên à?"
"Không phải, sau đó mới điên, ban đầu người ta còn có đối tượng mà, chuẩn bị thành thân nữa". Tiểu nhị nói.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Có đối tượng? Vậy tại sao lại điên?"
Tiểu nhị tiếp tục kể: "Cho nên hồi nãy mới nói là tà môn đó. Tiền công tử đột nhiên phát điên, sau đó đối tượng của hắn chết, không lâu nữa cha hắn cũng mất, cho nên mẹ kế hắn, chính là Tiền phu nhân hiện giờ mới nhốt hắn lại, nói hắn là một người xui xẻo á".
"Vậy, mấy người kia chết thế nào?" Nguỵ Vô Tiện lại hỏi.
"Cụ thể chết thế nào không biết, nhưng nghe đồn là chết bất đắc kỳ tử, quan phủ điều tra, vô ích, cho nên mọi người đều nói nhà bọn họ không sạch sẽ". Tiểu nhị suy nghĩ một hồi, lại nói: "Đúng rồi, ta có một người anh họ làm việc ở nhà đó, nghe hắn nói, nhà bọn họ còn bị nháo quỷ, buổi tối luôn có những âm thanh không thể giải thích được, nào khóc nào cười nào đồ vật va đập, làm cho hắn cũng không dám ngủ vào buổi tối, thật đáng sợ".
Nguỵ Vô Tiện suy ngẫm một lúc, lại hỏi: "Vậy con quỷ đó, có ai nhìn thấy không?"
"Không có, Tiền phu nhân sợ xảy ra chuyện, buổi tối không cho bọn họ ra khỏi cửa, kêu bọn họ trốn cho kỹ, nhưng nói đến cũng kỳ lạ, một gia đình có tiền của như thế, cũng không mời người tới trừ tà, nói là sợ có hại đến Tiền thiếu gia, nhưng chính bà ta đi nhốt người lại". Sau đó tiểu nhị thấp giọng nói: "Ta nói lời này hai vị đừng nói ra bên ngoài nha, mọi người đều đồn là, Tiền phu nhân muốn làm hại Tiền đại thiếu gia nên mới cố ý làm như thế".
Dù sao với một gia sản lớn như vậy, ai cũng sẽ nghĩ đến khía cạnh đó, nhưng đến giờ vẫn chưa xuống tay, chẳng lẽ là sợ người ta điều tra ra, cho nên tạm thời bất động? Nghĩ mãi chưa ra, thấy cũng đã đến giờ, vì vậy cho thêm ít tiền thưởng, cảm tạ tiểu nhị, để gã đi xuống.
Sau khi tắm gội, lên trên giường, Nguỵ Vô Tiện không thích ngủ sớm, nhưng phải hợp tác với Lam Vong Cơ, không còn cách nào khác đành chống đầu nằm nói chuyện, hỏi y: "Lam Trạm, ngươi cảm thấy việc này như thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Chỉ nghe lời của tiểu nhị, cũng chưa biết được".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, "Nhưng cái nhà này, không khỏi có hơi nhiều sự cố quá, nếu Tiền thiếu gia khi còn nhỏ được đưa về không bị gì, vậy sau đó cũng không bị gì mới đúng chứ, trừ khi lại gặp phải những thứ khác".
Lam Vong Cơ cũng đồng ý, "Phải nghĩ cách gặp mặt mới được".
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, nói: "Sáng mai chắc là sẽ tới đây mời chúng ta đi".
Lam Vong Cơ không biết hắn làm cái gì, im lặng nhìn hắn. Chuẩn bị ngủ nên Lam Vong Cơ tất nhiên không mang mạt ngạch, Nguỵ Vô Tiện đã ở cùng y một thời gian rồi, thật ra thì mỗi đêm đều thấy, nhưng dáng vẻ không bị ràng buộc này của y, lần nào cũng khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mới lạ, đều phải nhìn nhiều hơn một chút.
Lại nhìn vào đôi mắt nhạt màu đó, yên tĩnh mà lạnh lùng, nhìn nhìn, nhưng rốt cuộc Lam Vong Cơ bại trận trước, chớp chớp mắt, nói: "Nguỵ Anh, ngủ đi".
Nguỵ Vô Tiện cười, không chịu, lại sán tới gần, "Còn chưa tới giờ hợi nha".
"Đừng quậy".
Hơi thở ấm áp quét qua nơi cổ, Nguỵ Vô Tiện mới tắm gội xong thơm thơm là, hiện giờ còn cố tình mềm mại dựa vào y, đôi mắt đen láy cười cong lên, vẻ mặt rạng ngời, sau đó vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm khoé miệng, hắn nhỏ giọng nói: "Ta không quậy nha, ta chỉ muốn cùng Lam nhị công tử thảo luận một vài vấn đề".
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn lên, trùm đầu Nguỵ Vô Tiện lại, sau đó ôm cả người cả chăn vào lòng, rồi nói: "Giờ hợi đến rồi, nghỉ ngơi".
Hắn ở trong chăn kêu la ai oán: "Nè! Ta ngủ, ta ngủ! Ngươi thả ta ra!"
"Kêu nữa, cấm ngôn!". Dứt lời, Lam Vong Cơ cách lớp chăn, hôn hắn một cái, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ hơi tức giận, cảm nhận được nụ hôn kia, bĩu môi, không kêu nữa, vặn vẹo cơ thể tìm tư thế thoải mái, rồi cũng cách lớp chăn hôn y một cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
***
Cũng may đêm qua không có hồ nháo, quả nhiên như lời Nguỵ Vô Tiện nói, sáng sớm hôm sau, người của Tiền phủ tới, mời hai người bọn hắn đến làm khách trong phủ.
Trên đường đi, thấy vẻ mặt hạ nhân đó hoảng loạn, Lam Vong Cơ hỏi gã, "Tại sao sốt ruột như thế?"
Hạ nhân đó nói: "Hai vị tiên sư, hôm qua không phải các ngươi dùng lá bùa kia sao? Nói là có thể khiến quỷ hiện hình đúng không, đêm qua quả nhiên xảy ra chuyện lớn! Hai vị mau theo ta đến đây đi!"
Vào Tiền phủ, đi thẳng tới sảnh ngoài, nhìn thấy khắp nơi hỗn độn, gia cụ ngã trái ngã phải, trên mặt đất, trên tường đều là những dấu chân, dấu bàn tay đỏ chót, nhìn qua thật là khủng bố.
Tiền phu nhân nhìn thấy hai bọn hắn đi tới, thay đổi hẳn thái độ hôm qua, giọng nói đầy sự hoảng sợ, nói một cách gấp gáp: "Hai vị tiên sư, hôm qua là ta không đúng, không ngờ thật sự có quỷ! Xin hai vị nhất định phải cứu lấy chúng ta!"
Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh một vòng, sau đó xé lá bùa trên cửa xuống, thay đổi bằng một lá bùa mới, nói: "Phu nhân tạm thời yên tâm, trước hết ta đổi bùa cho phu nhân, khiến cho tà ám đêm nay không vào được, đợi điều tra rõ ràng cụ thể là thứ gì, chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ đối sách".
Tiền phu nhân vội vàng nói lời cảm tạ, vẻ mặt lúc này mới nhẹ nhõm một chút, nhờ nha hoàn dìu đỡ, nàng mới có thể đứng vững, không đến mức quá thất lễ.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nghe nói đại công tử nhà các ngươi trúng tà? Chúng ta có thể gặp mặt không? Chúng ta muốn gặp để xem có liên quan đến hắn, dẫn tới những thứ này hay không".
"Chuyện này..." Tiền phu nhân vẫn hơi do dự.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Phu nhân, bà xem căn phòng này, đây không phải là tà ám bình thường, hơn nữa cũng không phải một hai con, nếu không kịp thời giải quyết, đối với bà và người trong nhà này, chỉ sợ là sẽ gặp nguy hiểm".
Lời này là sự thật, ngoài sảnh này toàn là vết máu, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ đến lạnh cả sống lưng, nàng đành nhượng bộ: "Tiền Vận không ở trong phủ, ta sợ hắn trúng tà, nên đem hắn đi chỗ khác, nhưng không ngờ vẫn ngăn không được".
"Phu nhân đã đuổi hắn đi?" Nguỵ Vô Tiện hỏi nàng.
"Không, không phải đuổi đi, mà đổi sang ở bên ngoài, ta cũng không bạc đãi hắn". Tiền phu nhân vội nói: "Hắn cả ngày cứ thẫn thẫn thờ thờ, còn mang tới những thứ xui xẻo, con ta còn nhỏ, trong phủ lại nhiều người như vậy, ta cần phải suy nghĩ cho bọn họ chứ".
Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn nói nhiều, hiện giờ ưu tiên hàng đầu là gặp được Tiền Vận thiếu gia rồi mới nói, cảm tạ người dẫn đường, tự mình hỏi địa chỉ, rồi cùng Lam Vong Cơ đi ra ngoài.
Trong lúc đó Lam Vong Cơ vẫn không nói một lời nào, đợi khi rời phủ một đoạn, mới hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi đã làm gì?"
"Cái gì mà oán khí tụ tập trên đầu này nọ ngươi cũng biết đều là giả, doạ cho bọn họ nói ra thôi". Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Nhưng mà, hôm qua không phải đã nói lá bùa đó ta đã cải tiến rồi đó sao, tình cờ lúc vẽ ta phát hiện ra, bùa có thể trừ tà, nhưng nếu sửa một chút, cũng có thể chiêu tà. Cho nên hôm qua dán cho nàng lá bùa chiêu tà, buổi tối chắc chắn có thứ tới quấy rối, Tiền phu nhân là một nữ tử, nhìn cảnh tượng như thế đương nhiên sẽ sợ, phải tới xin giúp đỡ thôi".
Đây chính là phát minh nho nhỏ của hắn, chưa nói qua với ai, cũng chưa từng dùng qua, hắn vui vẻ kể cho Lam Vong Cơ, bởi vì hắn cảm thấy nói tất cả mọi việc của mình cho Lam Vong Cơ nghe đều được, lại nói: "Thế nào? Có phải là ta rất thông minh hay không?"
Hắn cười tủm tỉm, cho rằng sẽ đón nhận một lời khen, dù sao Lam Vong Cơ chưa bao giờ keo kiệt lời khen với hắn.
Nhưng không ngờ, Lam Vong Cơ cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Nguỵ Anh, sau này không được dùng phương pháp này nữa".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]