Lâu rồi Nguỵ Vô Tiện không nhìn thấy Lam Vong Cơ như thế này, giống hệt lần đầu tiên gặp y, lúc y nói với hắn về gia quy Lam thị, nghiêm túc đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, sau đó nghe y nói tiếp: "Cách này rất tà đạo, đừng dùng nữa".
Nghĩ rằng y lo lắng cách làm này gây hại cho người trong Tiền phủ, Nguỵ Vô Tiện giải thích: "Chỉ là mấy con ma nhỏ thôi, không sao đâu, không có hại gì".
Lam Vong Cơ khẽ cau mày, nói: "Tu luyện tà đạo, tổn hại thân thể và tâm tính, sẽ phải trả giá".
"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, nói: "Ta không muốn tu luyện con đường này, chỉ là chơi cho vui thôi. Ta có con đường chính đạo tốt đẹp để đi, không cần phải tu luyện thứ này".
Lam Vong Cơ không lùi bước, chỉ nói: "Nguỵ Anh, hứa với ta".
Hai người đối mặt nhau một hồi, Nguỵ Vô Tiện nhìn y, sắc mặt Lam Vong Cơ cực kỳ lạnh lùng, giống như sẽ không bao giờ nhượng bộ. Nguỵ Vô Tiện không muốn tranh cãi với y, chỉ thở dài, thoái lui trước, hắn nói: "Được được, ưu tiên hàng đầu hiện giờ là việc của Tiền đại thiếu gia, chúng ta có thể đi được chưa?"
Lam Vong Cơ không nói thêm gì nữa, cả hai đều im lặng, đi đến một biệt viện của Tiền phủ, trong đó đang nhốt Tiền đại thiếu gia.
Gia phó ra mở cửa là một đại bá (chú/bác),tuổi không còn trẻ, ước chừng 40 tuổi, mặt mũi nhìn thật thà. Thông báo cho ông biết ý định tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981340/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.