"Hai vị, là thần tiên sao?" Đỗ Tường nhìn đến mức có chút thất thần, hơn nữa uống nhiều quá, cảm thấy hai vị này, sau lưng dường như toả ra tiên khí, thật sự chói mắt, lại một cơn co thắt dạ dày, ngồi xổm xuống nôn khan.
Lam Vong Cơ thấy thế nhíu mày lại, vội vàng lùi về sau mấy bước.
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, nói: "Đúng vậy á, cho nên, thần tiên hỏi ngươi cái gì, thì ngươi đáp cái đó, biết chưa?"
Đỗ Tường liên tục gật đầu, "Dạ, dạ"
Nguỵ Vô Tiện hỏi gã: "Muội muội của ngươi, Đỗ Lan, xảy ra chuyện gì? Nói mau".
Vừa nghe đến tên Đỗ Lan, Đỗ Tường oà lên, khóc thật to: "Lan nhi! Muội muội đáng thương của ta ơi!!!"
Cứ thế, một phen nước mũi một phen nước mắt, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy cũng lùi về sau mấy bước, vừa vặn lưng đụng vào Lam Vong Cơ đứng phía sau, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, mỉm cười, dứt khoát dựa vào không bước nữa.
Lại nói với Đỗ Tường: "Đừng khóc nữa, có gì oan khuất cứ nói cho các thần tiên ca ca, thần tiên ca ca sẽ làm chủ cho ngươi".
Đỗ Tương lau nước mắt, nói: "Thần tiên ca ca, muội muội của ta, là bị hại chết đó!"
Tiếp theo nghe gã kể: "Lan nhi và tiểu tử Tiền Vận kia, vốn là thanh mai trúc mã, mẫu thân Tiền Vận là dì họ xa của chúng ta, có quan hệ cực kỳ tốt với mẫu thân của chúng ta, cho nên mới định ra hôn ước giữa hai đứa nó. Khi Tiền Vận còn nhỏ bị tà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981332/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.