Thực sự là mệt muốn chết, Nguỵ Vô Tiện ngủ một lèo tới trưa, sau đó bị Lam Vong Cơ đánh thức, Lam Vong Cơ gọi hắn dậy ăn cơm, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nhưng không thể không ăn cơm.
Nguỵ Vô Tiện miễn cưỡng mở mắt ra, vừa định lên tiếng oán giận vài câu, mới hơi nhúc nhích, đã kêu to thảm thiết, thắt lưng bị đau đến mức giống như không còn của mình nữa, nhưng giữa kẽ mông thì mát lạnh, toàn thân cũng thoải mái sạch sẽ, liền biết chắc chắn rằng khi hắn ngủ Lam Vong Cơ đã giúp hắn rửa sạch, còn sợ hắn khó chịu nên xức thuốc cho hắn.
Lam Vong Cơ đã gọi món cháo dễ tiêu hoá từ sớm, đem chén bưng tới, Nguỵ Vô Tiện trừng mắt liếc y một cái, giận dỗi nằm bẹp trên giường, nói: "Không ăn, ngươi nào đó quá hung dữ, ta nhúc nhích không nổi".
Dáng vẻ đó của hắn quá đáng yêu, ánh mắt Lam Vong Cơ chớp động, đưa tay qua xoa xoa bên hông cho người ta, Nguỵ Vô Tiện thoải mái rên hừ hừ một tiếng, sau đó lười biếng để mặc Lam Vong Cơ sờ soạng vỗ về trên người mình, một hồi xương cốt cũng mềm ra, Lam Vong Cơ lại hỏi hắn: "Tốt hơn chưa?"
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, Lam Vong Cơ mới đỡ hắn dậy, đưa cháo đút đến tận miệng, "Ít nhiều gì cũng ăn một chút".
Mỗi lần y hành động dịu dàng thế này cũng đều khiến Nguỵ Vô Tiện không thể nào từ chối, thầm nghĩ tiểu cũ kỹ này thật xấu quá, đem hắn ăn sạch sẽ, nhưng quan trọng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981319/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.