Toàn bộ chuyện con yêu sói đã báo cho Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân, việc này muốn tra cũng không dễ như vậy, cho nên đành kết thúc. Nguỵ Vô Tiện từng nói muốn học đàn, rốt cuộc đã có thời gian rảnh, Lam Vong Cơ đặt đàn Vong Cơ ngay ngắn, kêu người đến bên cạnh bàn, hỏi hắn: "Có đọc hiểu được bản nhạc không?"
Mặt gỗ đen nhánh, màu sắc sáng bóng, vừa nhìn là biết cây đàn Vong Cơ được bảo dưỡng rất tốt, Nguỵ Vô Tiện đưa tay sờ soạng mấy cái. Cây đàn này là Lam Vong Cơ dùng từ lúc bắt đầu học đàn, vẫn luôn đi theo y, thật sự là bảo bối, ngay cả tên cũng giống nhau, đối với Lam Vong Cơ mà nói, đó là một món đồ riêng tư không thua gì mạt ngạch. Y chưa bao giờ cho bất kỳ ai không liên quan chạm vào, nhưng thấy Nguỵ Vô Tiện chạm tới chạm lui, mà vẫn không ngăn cản, một hồi lâu sau mới nghe Nguỵ Vô Tiện nói: "Xem hiểu, ta biết thổi sáo".
"Vì sao không học đàn? Không phải thích sao?" Lam Vong Cơ hỏi hắn.
Đệ tử thế gia ngoài việc tập kiếm, cũng sẽ học các tài nghệ khác, đã có thể học thổi sáo, đương nhiên cũng có cơ hội học đàn.
Nguỵ Vô Tiện dừng lại một chút, cười nói: "Thích là bởi vì cảm thấy gảy đàn thực là đẹp, nhưng nếu tự mình làm điều đó, thấy có vẻ cũng không thuận tiện lắm, sáo vẫn tốt hơn, đeo bên hông, đi đâu cũng đều có thể thổi được".
Lam Vong Cơ lại nói: "Đeo đàn sau lưng, cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981317/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.