Vào đầu hè, bầu trời quang đãng, chiếc thuyền nhỏ chưa cập bến, lênh đênh trên mặt nước mênh mông. Nhìn màu nước và màu trời hoà thành một mảng, mặt nước lấp lánh, Nguỵ Vô Tiện chỉ về phía chân trời xa, cười nói: "Lam Trạm, ngươi nhìn đám mây kia kìa, có giống con thỏ không?"
Nguỵ Vô Tiện bình thường thích mặc trang phục màu đen, hôm nay thay bộ giáo phục màu tím của Vân Mộng Giang thị, giống khi mới gặp nhau, cặp mắt hoa đào sáng rỡ, Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn cười, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Vốn có thể ngự kiếm, nhưng Nguỵ Vô Tiện kiểu gì cũng phải lôi kéo y đi thuyền, đi đường thuỷ từ Cô Tô đến Vân Mộng, thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông. Suốt mấy canh giờ, Nguỵ Vô Tiện hào hứng giống như đứa trẻ được cho kẹo, dọc đường đi vừa nói vừa cười, miệng không hề khép lại, khiến lão bá chèo thuyền cũng phải bật cười.
Lão bá cười nói: "Tiểu công tử thật là hoạt bát nha".
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, ngồi sát vào Lam Vong Cơ, thuyền thật ra rất lớn, hoàn toàn đủ chỗ cho bọn hắn ngồi thoải mái, nhưng hắn một hai phải ngồi dính vào với nhau, Lam Vong Cơ đưa một tay ra phía sau, chống ở bên cạnh hông hắn, làm chỗ dựa vững chắc cho hắn.
Ngồi thật là thoải mái dễ chịu, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta vui mà, lão bá, còn bao lâu nữa?"
"Nhanh thôi" Lão bá cười đáp.
Thỉnh thoảng đã có thể nhìn thấy từng đám sen xuất hiện hai bên mạn thuyền, Nguỵ Vô Tiện vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981316/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.