"...?"
Ai sẽ không vui cơ chứ?
Dịch Tư Linh ngơ ngác nhìn Tạ Tầm Chi, gò má nóng ran từng đợt. Hai mươi bốn năm cuộc đời, cô chưa từng rơi vào tình cảnh quẫn bách đến thế, đầu óc gần như trống rỗng.
Không phải vậy, cô làm gì có người bạn trai nào đang "nồng nhiệt yêu đương"? Vậy thì ai sẽ không vui?
Trong ký ức mông lung của cô chợt hiện lên một hình ảnh.
Hình như có một nhân viên phục vụ nào đó đầu óc choáng váng đã hỏi, có vị Tạ tiên sinh muốn mời cô đến phòng riêng một lát. Mà lúc ấy tâm trạng cô tệ hại đến cực điểm, chỉ muốn tìm ai đó để trút giận, thế là cái anh Tạ tiên sinh kém may mắn này đã trở thành vật tế thần bị cô vớ bừa.
—— "Đi nói với cái gã Tạ tiên sinh kia, tôi đã có bạn trai, đang trong giai đoạn yêu đương say đắm, chẳng có hứng thú đâu mà trò chuyện với người lạ. Bảo hắn xéo xéo sang một bên cho khuất mắt tôi."
Đầu óc Dịch Tư Linh hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông trước mặt, lặng lẽ quan sát vài giây, cuối cùng cũng xâu chuỗi những mảnh ký ức rời rạc thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
"...Anh... chính là cái anh Tạ tiên sinh đó?"
Tạ Tầm Chi không đáp lời, coi như ngầm thừa nhận.
Dịch Tư Linh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của đối phương, cảm giác xấu hổ và quẫn bách phút chốc tan biến.
Sự tự tin trong cô lại trỗi dậy mạnh mẽ, giọng nói cũng trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669626/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.