Đêm sâu lắng, kính xe mờ hơi sương, ánh đèn vàng vọt từ đại sảnh khách sạn hắt ra, vẽ nên hình hài cụ thể của những hạt mưa phùn.
Dịch Hân Linh xung phong ngồi vào ghế phụ, nghiêng người thăm dò Dịch Tư Linh: "Dịch Chiêu Chiêu, lát nữa tiện đường thả em ở trường trước nhé. Em không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người." Cô sợ mình thành vật thừa.
Chú Mai cười hiền hậu: "Tam tiểu thư học ở trường nào vậy ạ?"
"Kinh Đại, ký túc xá Tạ Ninh Ninh."
Chú Mai ngạc nhiên, cái duyên phận này quả thật kỳ diệu, "Thì ra cô chính là người bạn thân mà tiểu thư thường nhắc tới, duyên phận đến thật là ý trời khó cưỡng."
Dịch Hân Linh gật gù tán đồng, rồi tinh nghịch nháy mắt với Dịch Tư Linh, sau đó khép cửa ghế phụ, an tâm vùi đầu vào điện thoại.
Đồ phản bội! Lại còn dám gọi nhũ danh cô! Dịch Tư Linh u oán khép chặt chiếc áo ngoài rộng thùng thình.
Màn mưa đêm giăng tơ muôn lối, bị gió thổi xiêu vẹo, Tạ Tầm Chi tiến lên kéo cửa sau xe, không vội vã, cũng chẳng mời mọc, chỉ ôn tồn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như mực, bóng hình tuấn tú dần tan trong ánh đèn, phía trên đầu đổ xuống một vầng tối dịu dàng, bao bọc lấy cô.
Dịch Tư Linh không chịu nổi cái không khí vừa dịu dàng vừa quái lạ này, vội vàng dời ánh mắt, ngón tay thon dài khẽ nâng vạt váy, ngồi xuống, đôi chân tao nhã khép lại, dù chỉ là trước cửa xe thôi, một động tác đẹp đến nao lòng lại ẩn chứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669627/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.