Edit: mitatam (Đây là Editor mới mình mới dụ dỗ thành công) Beta: girl_sms "Tỷ....." Phong Uyển Tư nói không ra lời, cắn cắn môi dưới nhìn Phong Uyển Nhu, cặp mắt đỏ bừng kia khiến Phong Uyển Nhu cảm thấy có chút đau lòng. Thở dài, nàng đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của Phong Uyển Tư, dịu dàng nói "Uyển Tư, nếu đã biết là mình làm sai rồi, vì sao còn không cứu vãn?" "Tỷ, em tổn thương Sương Sương quá nhiều" Phong Uyển Tư nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn, nói mỗi câu đều rất cố sức. Cho tới nay, nàng đều đem nỗi đau chôn thật sâu trong lòng, nàng nghĩ chính mình che dấu rất tốt, không nghĩ tới Phong Uyển Nhu chuyện gì cũng biết. Biết suy nghĩ của nàng, biết nỗi đau của nàng. "Được rồi, đừng khóc nữa, như thế nào còn giống hồi nhỏ, mãi không trưởng thành." Phong Uyển Nhu yêu thương hôn lên trán Phong Uyển Tư, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng. Cho dù mấy năm qua, Uyển Tư thay đổi bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là muội muội của nàng. Trong lòng nàng, Phong Uyển Tư vĩnh viễn là muội muội mà nàng yêu thương nhất, sẽ không bởi vì bất cứ kẻ nào, bất cứ việc gì mà thay đổi. Đối với việc của Lăng Sương, Phong Uyển Nhu biết Phong Uyển Tư rất yêu nàng ấy, như thế nào không muốn cùng nàng ấy làm lành lại. Không nên đem vấn đề đơn giản làm phức tạp hoá lên. Lăng Sương là một cô gái tốt, lại bị làm cho tổn thương đến vậy, Phong Uyển Nhu ngẫm lại đều cảm thấy đáng tiếc. Hơn nữa những loại người có tính cách như Lăng Sương, Phong Uyển Nhu đã tiếp xúc qua rất nhiều, càng yêu sâu đậm thì càng tổn thương sâu đậm. Thương tổn sâu như vậy thường rất khó có thể quay lại như lúc đầu, dù gì chuyện cũng tới nước này, trừ bỏ khuyên Uyển Tư cố gắng, may ra còn có cơ hội. Phong Uyển Tư khóc đến nỗi cả người run rẩy, tay dùng sức kéo áo Phong Uyển Nhu, nức nở không ngừng. "Tỷ, nàng còn có thể, còn có thể tha thứ em sao?" Phong Uyển Tư quên không được lúc nàng khiến cho Lăng Sương rời đi, lần cuối cùng nàng ấy nhìn nàng, ánh mắt tổn thương kia, chỉ toàn là oán hận cùng lưu luyến không thôi. Trong mộng vô số lần mơ thấy vậy, câu "thực xin lỗi" đến bên miệng lại nuốt trở về. Đến cả trong mơ nàng cũng không có dũng khí nói với Lăng Sương câu "Thực xin lỗi", nếu thật sự gặp mặt, nàng có thể can đảm nói ra sao? "Tại sao lại hỏi như vậy?" Phong Uyển Nhu thật sự đau lòng nhìn Phong Uyển Tư, tuy rằng nàng cũng không rõ mọi chuyện giữa hai người rốt cuộc là thế nào, nhưng rõ ràng Uyển Tư đột nhiên trở nên không tự tin, nhìn muội muội thành như vậy, nàng thật khó chịu. Phong Uyển Tư dựa vào trong lòng Phong Uyển Nhu mà nức nở, giọng nói có chút đứt quãng. "Tỷ, thật ra, thật ra em đã sớm hối hận, không phải không nghĩ tới việc đi tìm nàng, nhưng từ trung học đến bây giờ lâu như vậy, nàng đợi lâu như vậy, em lại tổn thương nàng nặng như vậy, nàng chắc hẳn phải hận em nhiều lắm. Em thật sự không còn mặt mũi nào đi tìm nàng." Lăng Sương vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, trừ tỷ tỷ, sẽ không có người nào đối với nàng tốt như vậy. Nhưng khi lựa chọn tình thân cùng tình yêu, nếu được chọn một lần nữa, Phong Uyển Tư vẫn sẽ lựa chọn tỷ tỷ. Không còn cách nào nữa, trên thế giới này, Phong Uyển Nhu vĩnh viễn là người nàng yêu thương nhất. "Chưa thử qua, làm sao em biết được. Có một số việc có thể nghĩ nhiều, nhưng có một số việc nghĩ đơn giản chút nhưng thật ra tốt hơn." Phong Uyển Nhu nhẹ giọng an ủi Phong Uyển Tư. Nàng tuy rằng không quen Lăng Sương lâu lắm, nhưng qua nhiều lần cùng Tiểu Thảo nói chuyện, cũng có thể biết Lăng Sương si tình cỡ nào. Càng để ý, sẽ càng tổn thương sâu sắc. Cũng bởi vì vậy mà sợ hãi, vì sợ hãi nên không dám đi cứu vãn. Tình cảm một khi đã bỏ qua sẽ tiếc thương cả đời, nàng không hy vọng nhìn thấy muội muội mình như vậy. "Uyển Tư, nghe tỷ tỷ, nha? Đừng lo lắng nữa, trở về tìm Lăng Sương đi. Dù sao cũng là em không đúng, cúi đầu nhận sai, nói thật nhẹ nhàng, đừng làm bộ độc miệng nữa." Phong Uyển Nhu giữ chặt bả vai Phong Uyển Tư, nhìn vào mắt nàng nói. Nàng biết muội muội nói chuyện rất độc, muốn nàng ta nói nhẹ nhàng, so với giết nàng còn khó khăn hơn. Tuy nhiên, không nói chuyện nhẹ nhàng với Lăng Sương, nàng ấy làm sao hết giận được. Phong Uyển Tư ngoan ngoãn tựa đầu vào bả vai Phong Uyển Nhu, nước mắt còn vương trên mi, hiện tại cũng chỉ có lời nói của Phong Uyển Nhu mới có thể đi vào lòng nàng. Vẫn đứng nhìn lén ở cửa phòng, Tiểu Thảo thấy hai người như vậy cũng không nói gì, chầm chậm đi ra, cầm miếng khoai tây đang ăn dở trong tay, mặt đầy vẻ lấy lòng nhìn Phong Uyển Nhu. "Uyển Uyển, ăn cơm thôi" Phong Uyển Tư oán giận liếc mắt nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo bĩu môi, hâm mộ nhìn Phong Uyển Tư đang nằm trong lòng Phong Uyển Nhu. Tình máu mủ rốt cuộc vẫn là thân thương nhất, Viên thuốc tuyệt tình với Lăng Sương như vậy, nhưng xem ra ở trong lòng Phong Uyển Nhu, nàng ta vĩnh viễn là muội muội tốt. Nàng vừa khóc, Phong Uyển Nhu liền đau lòng không thôi. Nếu chính mình làm ra việc này... Tiểu Thảo rùng mình, không nói đâu xa, khẳng định trước tiên sẽ bị Viên thuốc giết chết. Phong Uyển Tư khóc một hồi, cảm xúc tốt lên rất nhiều. Nàng nheo nheo mắt, chui ra khỏi lòng Phong Uyển Nhu. "Tỷ, em nghe lời chị, quyết dụ nàng trở về". Tuy rằng cái mũi và ánh mắt của nàng đều hồng hồng, giọng nói cũng chưa khôi phục bình thường, nhưng là rõ ràng đã bị thuyết phục. "Ừ" Phong Uyển Nhu vui mừng gật gật đầu, cuối cùng cũng chịu nghe lời khuyên rồi. Phong Uyển Tư nghiêng mắt nhìn Tiểu Thảo đứng ở một bên. "Đúng rồi, Tiêu tổng bảo em nói lại với hai người, nàng nói" Không quấy rầy hai người ăn thịt, việc công ty, trước tiên tạm thời để đó, vài ngày sau nàng ta sẽ cho người đi Phong Đằng. Không cần cảm kích nàng ta, lần sau hợp tác sẽ phân chia lợi nhuận rõ ràng." Phong Uyển Nhu còn chưa phản ứng, mà Tiểu Thảo đứng ở một bên lại tức khắc đỏ mặt, ăn thịt? Là nói các nàng làm chuyện đó sao? Tiêu tổng này thật hiểu lòng người a, bất quá như vậy cũng thật thẹn. Phong Uyển Nhu tức giận nhìn Tiểu Thảo, xem xét bộ dáng mơ màng của nàng, trừng mắt liếc nàng "Em suy nghĩ cái gì? Em cho là Tiêu Mạc Ngôn sẽ có lòng tốt như vậy sao? Lợi nhuận một phần đó tượng trưng cho cái gì em biết không?" Tiểu Thảo bĩu môi không dám nói tiếp nữa, làm gì mà đối với Viên thuốc dịu dàng như vậy, đối với nàng liền nóng nảy như vậy. Hừ, không phải là đem người ta ăn sạch rồi luôn sao, kiêu ngạo như vậy làm gì. Sớm muộn gì nàng cũng phải ăn Uyển Uyển vào bụng. Phong Uyển Tư ở một bên phối hợp gật đầu, nói "Đúng vậy, đúng vậy, nàng ta sẽ không có lòng tốt như vây, sáng hôm nay em còn nghe thấy nàng bàn bạc cùng Hạ Hạ ra nước ngoài chơi, cụ thể đi chỗ nào thì em nghe không rõ." "Òh" Tiểu Thảo căn bản không để tâm đến lời nói của hai người. Theo nàng xem xét, Tiêu tổng này tuyệt đối là một người tốt, nhưng vì sao Uyển Nhu vẫn cứ cho rằng nàng ta không phải là người tốt? Bất kể nàng ta làm vậy vì cái gì, vẫn là công thần giúp hai người hoàn thành đại nghiệp mà. "Không nói chuyện với hai người nữa, em đi đây." Phong Uyển Tư thuộc thể loại hành động, nếu đã bị tỷ tỷ lay động và đã hạ quyết tâm, thì sẽ không trì hoãn lâu. Nàng lau nước mắt trên mặt, mang theo túi xách liền đi ra ngoài. Phong Uyển Nhu cười nhìn nàng lắc lắc đầu. Tiểu Thảo cắn khoai tây nhìn Phong Uyển Tư vui vẻ, trong lòng cũng tự nhiên vui vẻ theo. Thật ra mà nói vui vẻ vì nàng ta không bằng nói là vui vẻ thay cho Lăng Sương. Mặc kệ như thế nào, Sương Sương cuối cùng cũng sắp được giải thoát rồi, không phải sao? Viên thuốc nếu nói những lời mật ngọt, mặc kệ Sương Sương có bao nhiêu đau thương, cũng nhất định bị dỗ dành đến vui vẻ. Phong Uyển Tư vừa đi khỏi, Tiểu Thảo như nhớ ra cái gì đó, lập tức có chút không được tự nhiên, đỏ mặt ngại ngùng nhìn Phong Uyển Nhu, trong đầu tất cả đều là hình ảnh hỗn độn tối hôm qua, tim đập thật nhanh. Thật thẹn thùng a, Tiểu Thảo ngẩng đầu, không được tự nhiên liếc mắt nhìn Phong Uyển Nhu một cái. Nhìn thấy nàng ta cũng đang nhìn mình, lại càng thêm xấu hổ. "Lại đây" Phong Uyển Nhu vỗ vỗ sô pha bên cạnh, buồn cười nhìn Tiểu Thảo, như thế nào tự nhiên lại ngượng ngùng? Tối hôm qua là ai ép buộc ai à? Tiểu Thảo chậm rãi đi đến bên người Phong Uyển Nhu, thời điểm cách sô pha vài bước, Phong Uyển Nhu không còn kiên nhẫn, nàng vươn cánh tay dùng sức kéo Tiểu Thảo lại. Tiểu Thảo bất ngờ không kịp phòng bị, ngã ngồi ở trên người Phong Uyển Nhu, mùi hương quả vải cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp của Uyển Uyển làm trái tim Tiểu Thảo như muốn lao ra khỏi ngực. "Em thẹn thùng cái gì?" Phong Uyển Nhu cười nhìn Tiểu Thảo, lúc này Tiểu Thảo đỏ mặt lên so với bình thường càng dễ thương hơn. Hơn nữa, trải qua chuyện tối hôm qua, Tiểu Thảo dường như có một chút không giống với thường ngày. Tóm lại, nàng càng ngày càng thích Tiểu Thảo. "Chị không thẹn thùng một chút nào sao?" Tiểu Thảo hỏi lại Phong Uyển Nhu, mặt vẫn là hồng giống như như đít khỉ, âm thanh cũng nhỏ đến cơ hồ nghe không được. Phong Uyển Nhu nhếch nhếch khoé môi, dường như có chút hiểu được vì sao Tiểu Thảo từ trước tới nay đều muốn làm cường công như vậy, bất quá chắc chắn chính là bị Dạ Ngưng xúi giục. Nghĩ vậy, tâm tình của Phong Uyển Nhu cũng tốt lên, nói với Tiểu Thảo "Sao phải thẹn thùng, tối hôm qua là em bị ăn, cũng không phải là tôi." Tiểu Thảo đem mặt chôn vào trong ngực Phong Uyển Nhu, hương vị thật thơm a. Phong Uyển Nhu cười xoa tóc Tiểu Thảo, hỏi "Em còn xấu hổ nữa không?" "Mới không có, em cũng không còn lo lắng nữa" Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, cười hì hì nhìn Phong Uyển Nhu, một bộ dạng rất là thoả mãn. Phong Uyển Nhu giật mình "Lo lắng cái gì cơ?" Sao lại vậy? Tiểu Thảo đến nay còn lo lắng chuyện gì nữa? Tiểu Thảo nhìn ánh mắt của nàng, thật thà trả lời "Ngưng Ngưng nói, hiện tại ở trong giới Bách hợp lưu hành phong cách Tra công, chính là cái loại giống Uyển Tư." "Ai nói Uyển Tư là tra công?" Sắc mặt Phong Uyển Nhu thay đổi bất thường, vừa rồi còn cười như gió xuân, nay liền nghiêm mặt. Phong Uyển Tư là bảo bối trong lòng nàng, nàng nói gì, mắng gì đều được, nhưng người khác không được mắng nửa phần. Tiểu Thảo vừa thấy Phong Uyển Nhu tức giận, liền lập tức giải thích "Không, em chỉ là ví dụ thôi" "Ví dụ cũng không được lấy Uyển Tư ra nói" "Được rồi...." Tiểu Thảo bĩu môi, buồn bã ỉu xìu gật gật đầu. Phong Uyển Nhu nhìn nàng cười cười, dùng tay nhéo nhéo vành tai của nàng "Em lo lắng cái này sao?" "Đúng vậy, nhưng cũng không phải" Tiểu Thào thành thực gật gật đầu, hai tay ôm chặt eo của Phong Uyển Nhu, nói tiếp. "Không phải có rất nhiều người thích nhau, sau khi lấy được lần đầu tiên của người ta, sau đó sẽ thành người xa lạ sao? Nghe nói người như thế cũng nhiều lắm nha" "...." "Em là xem tiểu thuyết sao? Cái đó mà cũng gọi là thích?" Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo nhíu nhíu mày, nhìn nàng, nói "Đúng thật là trong tiểu thuyết, nhưng không phải người ta cũng đều nói tiểu thuyết là lấy từ cuộc sống ra sao? Khẳng định là có căn cứ. Uyển Uyển, chẳng lẽ bên cạnh người xinh đẹp có tiền, có thân phận địa vị như chị sẽ không có mấy chuyện như vậy sao?" Những lời này là hỏi khó Phong Uyển Nhu. Đúng vậy, bên người nàng thật đúng là có. Không cần nói đâu xa, chỉ nhìn Tiêu Mạc Ngôn cùng Hạ Linh Doanh hai người kia, đã có thể thấy loại cảm giác càng khó càng yêu. "Thôi được rồi, không nói chuyện người khác, em nói xem, em lo lắng tôi việc gì?" Phong Uyển Nhu không muốn cùng Tiểu Thảo bàn luận về vấn đề này nữa, phương diện này nàng cũng không am hiểu lắm, không thể để Tiểu Thảo bị nhiễu loạn lòng mình. Tiểu Thảo gật gật đầu, dùng đầu cọ cọ vào ngực của Phong Uyển Nhu "Em làm sao lại lo lắng chị được, chị tốt với em ra sao, ai cũng có thể nhìn thấy mà." "Miệng lưỡi trơn tru" Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo cọ làm thân mình có chút nóng lên, hô hấp cũng không còn bình thường nữa. Nàng lui lui về phía sau, cố gắng làm cho chính mình xem nhẹ việc cọ xát của Tiểu Thảo. "Sao chị lại trốn em?" Tiểu Thảo cảm giác ra Phong Uyển Nhu có chút lui về phía sau, uỷ khuất chu miệng, có chút không bằng lòng nhìn nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]