"A ~Hahaha" Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo thẹn thùng trả lời, liền cười không ngừng, cúi đầu, hôn hôn lên cằm của Tiểu Thảo, nhẹ giọng nói "Em đã cho là như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa." "Ưm......" Chỉ một câu, dù cái gì cũng chưa làm nhưng thân thể mẫn cảm của Tiểu Thảo đã bắt đầu nổi lên phản ứng, nàng vặn vẹo eo, tay vuốt ve tấm lưng trắng mịn của Phong Uyển Nhu, cảm thụ được da thịt như tơ lụa hảo hạng. Nguyên bản đã động tình, Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo sờ như vậy thì càng thêm khó nhịn, nàng nhíu mày, giảm bớt thủ tục rườm rà, tay trực tiếp hướng về phía đôi màn thầu bé nhỏ của Tiểu Thảo sờ soạng. "Đừng mà-" Tiểu Thảo thở nhẹ một tiếng, thân mình nâng lên mạnh mẽ, trên mặt đã ửng hồng một mảnh. Phong Uyển Nhu nằm phía trên nàng, một tay chống bên giường, tóc dài xõa ở trên cổ Tiểu Thảo, nàng nhìn Tiểu Thảo, trong mắt mang theo một tia ái muội. "Vì cái gì đừng mà?" Tiểu Thảo không nói, gắt gao cắn môi dưới, nàng cảm thấy mình đang bị khi dễ, rất nặng rất nặng. Vì cái gì Uyển Uyển cùng mình nói chuyện lại dùng ánh mắt xấu xa này? Khiến nàng thật thẹn thùng a. "Chỉ cần là em, mặc kệ như thế nào tôi đều thích." Phong Uyển Nhu biết Tiểu Thảo đang suy nghĩ cái gì, môi hôn nhẹ lên cổ nàng, ôn nhu nói. Lâu như vậy, Tiểu Thảo còn nhìn không thấu lòng của mình sao, trong lòng của Phong Uyển Nhu này, trừ bỏ Dương Tiểu Thảo ra đã không còn chứa nổi bất luận kẻ nào. Phong Uyển Nhu nói vậy khiến Tiểu Thảo nhanh chóng thất thần, thân thể mềm mại giống như nước, ở trên giường thở dốc, lúc tay của Phong Uyển Nhu chậm rãi tách bộ vị tư mật kia ra, Tiểu Thảo nhịn không được kẹp lấy tay nàng. "Em sợ......" Tiểu Thảo mở to mắt nhìn Phong Uyển Nhu, trong mắt không có tiêu cự, một mảnh mê ly. Nàng cảm giác được, Phong Uyển Nhu sẽ đi xa hơn nhưng việc nàng vừa làm với nàng ta, hơn nữa thân thể của nàng lúc này giống như là không phải là chính mình, loại này cảm giác mê loạn này khiến Tiểu Thảo vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, theo bản năng nuốt nước miếng, khiếp hãi nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu biết rằng động tác của mình quá nhanh đã dọa đến Tiểu Thảo, nàng liền giảm dần tốc độ, một tay xoa vùng đùi non của Tiểu Thảo, một tay ở trước ngực nàng ta qua lại châm ngòi, môi mỏng lại ở vành tai của Tiểu Thảo nhẹ giọng nỉ non "Tiểu Thảo, Tiểu Thảo, Tiểu Thảo......" Lời nói của Phong Uyển Nhu như một loại bùa chú, đuổi đi hết thảy sợ hãi của Tiểu Thảo, thân thể mẫn cảm run rẩy không ngừng, cả người nóng bỏng nổi lên màu phấn hồng, tràn đầy mồ hôi, như là đóa hoa mùa hạ khiến người ta thèm nhỏ dãi lại không đành lòng hái, Phong Uyển Nhu tiếp tục hôn ôn nhu, tay cũng không hề thành thật, chậm rãi trượt đi xuống. "Uyển Uyển......" Tiểu Thảo từng ngụm từng ngụm thở phì phò, cảm thụ được bàn tay kia điên cuồng châm ngòi, đây là những gì nàng vừa rồi làm với Phong Uyển Nhu, lúc đó nhìn thấy Uyển Uyển dưới thân mình thật trầm luân nên trong lòng Tiểu Thảo đầy tự hào và hưng phấn, không nghĩ tới lúc việc này xảy ra trên người mình, cư nhiên lại tra tấn như vậy. Phong Uyển Nhu không lên tiếng, biết đóa hoa kia đã mở ra, chỉ chờ nàng hái, nên không nghĩ nhiều, ở nơi mẫn cảm yếu ớt kia, một ngón tay đã đi vào. "Đau -" Tiểu Thảo mơ hồ rống lên một tiếng, toàn bộ thân mình đều cong lên, chỗ mẫn cảm như bị xé rách khiến nàng không tự giác được mà chảy nước mắt, động tác trên tay Phong Uyển Nhu không dừng lại, thong thả đẩy mạnh, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Tiểu Thảo, chất lỏng chua xót này cũng khiến hốc mắt Phong Uyển Nhu đỏ lên. Dần dần đau đớn do xé rách cũng yếu bớt, trong không khí tản ra hương vị dục vọng, Phong Uyển Nhu cũng đẩy nhanh tốc độ khiến thân mình Tiểu Thảo không ngừng vặn vẹo, tiếng ngâm cũng dần dần biến thành tiếng thét đứt quãng, lúc mồ hôi cùng nước mắt giao hợp tại một chỗ, Tiểu Thảo run rẩy cuộn tròn người lại, bị Phong Uyển Nhu ôm vào trong ngực. Dùng sức ôm lấy Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu không ngừng hôn cái trán của nàng, ôn nhu trấn an "Tốt lắm, tốt lắm, không đau." Trong đầu Tiểu Thảo vẫn trống rỗng, ánh mắt có chút hoa lên, nàng cuộn lại trong lòng Phong Uyển Nhu, hừ cũng chưa hừ một tiếng đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Phong Uyển Nhu không ngủ, mà vẫn nhìn Tiểu Thảo, nhẹ tay vỗ về khuôn mặt bánh bao của nàng, nhìn nhiều thế nào cũng không đủ. Nàng mong đợi, yêu lâu như vậy, người trong lòng rốt cục đã hoàn toàn thuộc về nàng. Nàng phải thật sự quý trọng người này, vết máu trên đầu ngón tay cũng nhắc nhở nàng, giờ khắc này Tiểu Thảo đã hoàn toàn thuộc về nàng, cả thân thể lẫn trái tim, Phong Uyển Nhu rốt cục có thể vui vẻ nở nụ cười, nhưng nước mắt cũng không tự giác chảy xuống dưới. **** Tiểu Thảo vẫn ngủ rất say sưa, nàng thật lâu cũng chưa ngủ say như vậy, thân thể chưa bao giờ cảm thụ sung sướng mãnh liệt như vậy, thế cho nên ngày hôm sau lúc nàng tỉnh ngủ thì trời đã gần tối. Xoa xoa ánh mắt, Tiểu Thảo hô một tiếng "Uyển Uyển" Đợi nửa ngày không thấy có ai đáp lại nàng, nàng bĩu môi, mặc tạm áo ngủ của Phong Uyển Nhu, đi dép lê ra ngoài. Ngủ lâu như vậy có chút khát, Tiểu Thảo hỗn loạn đi về hướng phòng khách, vừa mới tiến lại gần đã thấy một người ngồi ở kia, Tiểu Thảo trừng mắt nhìn, lúc nhìn rõ, tâm tình đã rơi xuống vực sâu. "Ai u, tỉnh rồi a." Thanh âm tràn ngập địch ý, Tiểu Thảo nhíu mày, trừng mắt, hỏi "Cô ở đây làm gì?" "Cô có thể ở nơi này, tôi đây lại không được sao?" Phong Uyển Tư tức giận nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo chu miệng, quay đầu nhìn chung quanh, muốn tìm Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Tư nhìn nàng nhíu mày nói "Tìm cái gì, tỷ tỷ đi ra ngoài mua này nọ cho con heo mập là cô rồi, nói cái gì mà sợ cô tỉnh lại tìm không thấy tỷ tỷ, nội tâm yếu ớt cực độ sẽ rơi nước mắt." "......" Tiểu Thảo quẫn bách nhìn Phong Uyển Tư, cảm thán rằng Uyển Uyển thật sự là rất hiểu biết mình a. Phong Uyển Tư một thân váy dài đen tuyền, tóc không câu nệ tiểu tiết xõa trên vai, cổ đeo vòng cổ mạ vàng tinh tế, cả người so với lần đầu tiên Tiểu Thảo gặp thành thục hơn gấp trăm lần. Tiểu Thảo nhìn chằm chằm nàng một hồi, càng nhìn càng sinh khí. "Cô làm gì mà nhìn tôi như vậy? Chẳng lẽ muốn hồng hạnh ra tường?" Phong Uyển Tư chế nhạo nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo dùng sức trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, hung tợn nói "Tôi không có hứng thú đối với loại người vô tâm vô phế đùa bỡn cảm tình người khác, dù là cho không cũng không có hứng thú!" "......" Tốt lắm, quan hệ mới tốt lên một chút đã bị Tiểu Thảo đập nát hết, Tiểu Thảo tức giận nhìn Phong Uyển Tư, Phong Uyển Tư nhìn nàng, ánh mắt lúc đầu là kinh ngạc đến lúc sau lại thành sáng tỏ rồi bây giờ là bi thương, cả quá trình không đến một phút đồng hồ. "Cô thì biết cái gì." Không phải như trong tưởng tượng của Tiểu Thảo là sẽ nổi giận, Phong Uyển Tư thản nhiên nhìn nàng một cái, ngữ khí trầm thấp như ngày thường. Tiểu Thảo vừa nghĩ đến Lăng Sương trong lòng liền khó chịu, nguyên bản còn sợ Phong Uyển Tư một chút cũng không còn, nàng nắm chặt tay, nhìn Phong Uyển Tư nói "Tôi biết cái gì? Tôi tuy rằng ngốc, nhưng sẽ không đùa với cảm tình của ai. Tôi thích Uyển Uyển, liền nhất định sẽ hảo hảo đối tốt với nàng. Khẳng định sẽ không như cô, liền đem người yêu mình đuổi đi." Phong Uyển Tư như trước không nói chuyện, tay cầm lấy bật lửa bên cạnh bàn, lấy một điếu thuốc, để ở trong tay. Tiểu Thảo nói những lời này, như mũi tên sắc bén đâm vào lòng của nàng, khiến áp lực cố chôn giấu dưới đáy lòng nàng lại bị đào lên, đau đến mức nàng khó có thể hô hấp, đau đến mức nàng muốn lớn tiếng khóc. "Làm sao vậy?" Không khí đang căng thẳng, cửa phòng khách đã bị mở ra, Phong Uyển Nhu mang theo túi to túi nhỏ từ bên ngoài đi đến, kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo cùng Phong Uyển Tư. Này lại làm sao vậy? Chẳng lẽ Uyển Tư lại cãi nhau với Tiểu Thảo sao? "Không có việc gì." Tiểu Thảo bĩu môi, đi đến bên cạnh Phong Uyển Nhu tiếp nhận túi to trên tay nàng. Phong Uyển Nhu nhìn nhìn nàng, lại quay đầu nhìn người đang phun ra nuốt vào sương khói ~ Phong Uyển Tư, dường như hiểu được cái gì đó, thở dài, nàng xoa xoa mái tóc của Tiểu Thảo, lắc đầu "Em nha." Tiểu Thảo bĩu môi nhìn Phong Uyển Nhu, có chút ủy khuất. Kỳ thật nàng cũng biết không nên nói như vậy với Phong Uyển Tư, nhưng những lời này giấu ở trong lòng đã lâu, nàng thật sự nhịn không được. Nàng đã nhìn thấy vài lần Sương Sương một mình trong quán bar uống rượu say như chết, còn nhìn thấy vài lần nàng ta trốn ở góc phòng vụng trộm nhìn Phong Uyển Tư rồi lau nước mắt, vừa nhìn nàng đã biết, Phong Uyển Tư có thể không biết sao? Người này không khỏi quá nhẫn tâm đi. "Đi ăn cơm thôi." Phong Uyển Nhu vỗ vỗ mông Tiểu Thảo, Tiểu Thảo gật gật đầu, mang theo túi to trong tay hướng vào bên trong phòng, chỉ là dáng đi có chút không xong, hai chân cũng có chút không được tự nhiên. Phong Uyển Nhu thấy nàng như vậy, trong mắt dâng lên tiếu ý, lắc lắc đầu, thật đúng là hài tử ngốc. Phong Uyển Nhu đi đến trước mặt Phong Uyển Tư, lấy điếu thuốc trong tay, dật tắt lửa đỏ, Phong Uyển Tư nhìn chằm chằm nàng, một câu cũng không nói, ánh mắt dại ra, không dám cùng tỷ tỷ đối diện. "Uyển Tư." "Dạ......" Thanh âm ôn nhu của tỷ tỷ khiến Phong Uyển Tư xúc động muốn khóc, kỳ thật nàng cũng nhớ Lăng Sương, rất muốn rất muốn gặp, nhưng nhớ rồi thì sao, gặp rồi thì sao, nàng đã quyết định tới Phong Đằng giúp tỷ tỷ, nàng còn lý do gì lại đi trêu chọc Sương Sương? Phong Uyển Nhu ôm lấy Phong Uyển Tư, nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, ôn nhu nói "Tốt lắm, tỷ tỷ đều biết. Không cần ủy khuất, ha?" Phong Uyển Tư mạnh ngẩng đầu, bất khả tư nghị nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm ánh mắt thất thần của nàng, cười cười nói "Ngốc nghếch, em rốt cuộc là nghĩ như thế nào a. Vì chị mà buông tha bạn gái tốt như vậy sao?" "Em......" Phong Uyển Nhu nói khiến Phong Uyển Tư có chút mơ hồ, nàng không rõ, tỷ tỷ là làm sao mà biết được hết thảy chuyện này. "Em là em gái của chị a." Phong Uyển Nhu đọc được ý nghĩ của Phong Uyển Tư, nhẹ giọng nói. Phong Uyển Tư ngẩn người, như trước nhìn chằm chằm tỷ tỷ không biết nói gì. Phong Uyển Nhu cười cười, hôn lên trán Phong Uyển Tư. "Uyển Tư, em cho là tỷ tỷ đến Phong Đằng là vì cái gì?" "Em......" Phong Uyển Tư có chút nói năng lộn xộn, đúng vậy, lâu như vậy, nàng chưa bao giờ hỏi qua tỷ tỷ vì cái gì ẩn nhẫn tiếp nhận Phong Đằng. "Lúc trước là vì em, mà hiện tại -" Phong Uyển Nhu nhìn Phong Uyển Tư rồi cười cười, Phong Uyển Tư ngây ngốc nhìn tỷ tỷ, nhìn thấy trong mắt tỷ tỷ tràn đầy hạnh phúc, dường như hiểu được chút gì đó. "Hiện tại chị đã có Tiểu Thảo, mà em cũng lớn rồi, Phong Đằng đối với chị mà nói bất quá chỉ là vật ngoài thân, ba ba muốn nó, có thể uy hiếp được ai?" Phong Uyển Nhu chọt chọt lên trán Phong Uyển Tư nói tiếp "Em đó, gạt chị rồi làm tổn thương Lăng Sương, Uyển Tư, em không sợ về sau sẽ hối hận sao?" Em không sợ về sau sẽ hối hận sao? Một câu hỏi khiến Phong Uyển Tư rơi nước mắt, nàng ngửa đầu nhìn Phong Uyển Nhu, hai hàng nước mắt theo hai má rơi xuống. Về sau sẽ hối hận sao? Kỳ thật từ lúc nàng làm Lăng Sương rời đi thì Phong Uyển Tư nàng đã bắt đầu hối hận rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]