Chương trước
Chương sau
"Em nha~."
Phong Uyển Nhu chọt chọt ngón tay vào đầu Tiểu Thảo, đem nàng ôm vào trong ngực, hôn lên trán của nàng, nhẹ giọng nói.
"Tiểu Thảo, chúng ta phải hảo hảo. Vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không thể nói lời chia tay, biết không?"
Tiểu Thảo gật gật đầu, lại ngẩng đầu, chóp mũi chạm vào môi Phong Uyển Nhu hỏi.
"Vì cái gì đột nhiên chị nói như vậy?"
Tối hôm qua vừa mới làm cái kia xong, nàng mới không muốn chia tay. Nàng đã chuẩn bị tinh thần cả một đời một kiếp ở cùng một chỗ với Phong Uyển Nhu, dù mẹ nàng đem nàng đánh chết, nàng cũng không buông tay.
Phong Uyển Nhu thở dài, đem cằm để lên đỉnh đầu Tiểu Thảo, nhẹ giọng nói.
"Tình cảm sợ nhất chính là không đủ kiên định, Uyển Tư cùng Lăng Sương, em cũng tận mắt nhìn thấy mà."
"Hừ, việc này cùng Sương Sương không có quan hệ gì hết, đều là do Viên thuốc mà."
Tiểu Thảo nhắc tới điều này liền sôi máu, Phong Uyển Nhu thấy nàng như vậy liền lắc đầu cười cười.
"Tốt lắm, không nói về chuyện của các nàng nữa. Em cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Cái gì?"
Tiểu Thảo nói theo bản năng, sau đó lại lập tức suy nghĩ cẩn thận xem Phong Uyển Nhu đang ám chỉ cái gì. Lúc hiểu ra mặt liền đỏ lên, hai chân không tự giác khép lại. Nàng không được tự nhiên lui vào lòng Phong Uyển Nhu e thẹn nói.
"Làm gì hỏi người ta như vậy, mất mặt quá à."
Phong Uyển Nhu nhéo nhéo mặt bánh bao của Tiểu Thảo, cười nói.
"Có cái gì mất mặt? Em đều là của tôi rồi, còn để ý tùm lum làm gì nữa?"
"...... Chị như thế nào......"
Tiểu Thảo còn chưa nói xong, Phong Uyển Nhu liền đem nàng từ trong lòng lấy ra. Nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng để thực hiện một nụ hôn dài, hôn cho đến khi cả người Tiểu Thảo như nhũn ra, thẳng cho đến khi Tiểu Thảo quên mất tự ti cùng xấu hổ.
Hai người hôn thật lâu, Phong Uyển Nhu mới vừa lòng buông Tiểu Thảo ra, nhìn mặt nàng hồng hồng, tâm tình không hiểu sao lại trở lên vui vẻ. Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, có chút ngượng ngùng cúi đầu. Uyển Uyển biến hóa lớn quá a. Nguyên lai bình thường rất ít cười, hiện tại lại không chỉ cười rực rỡ còn cả người cũng trở nên thật cường thế và háo sắc.
"Còn xấu hổ sao?"
Phong Uyển Nhu chế nhạo nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo mạnh miệng đáp lại.
"Em làm gì phải xấu hổ."
"Vậy em đang nghĩ cái gì? Mặt lại hồng như vậy."
"Em suy nghĩ khi nào thì ăn chị!"
Tiểu Thảo nóng nảy nói, cổ họng rống lên một tiếng. 'Nghĩ cái gì nói cái đấy', đây chính là Phong Uyển Nhu dạy cho nàng.
"...... Ân, tôi đi đặt vé máy bay, em thu thập đồ đạc đi."
Mặt Phong Uyển Nhu có chút hồng, đứng dậy liền đi ra ngoài, cũng không trêu chọc Tiểu Thảo nữa. Tiểu Thảo nhìn nàng, chống tay vào eo, vụng trộm nói thầm.
"Còn nói mình nữa chứ, chị ta không phải cũng xấu hổ sao. Gấp gáp trở về làm gì, Viên thuốc cũng không phải tiểu hài tử, còn không yên lòng. Thật là, mẹ già."
"Em nói đâu đâu vậy, nhanh thu thập."
Lỗ tai bị nói đến mắc mệt, Phong Uyển Nhu quay lại nhéo má Tiểu Thảo. Tiểu Thảo đau đến hít khí lạnh, trừng mắt nhìn Phong Uyển Nhu nói.
"Nhìn xem, vẫn là Ngưng Ngưng nói đúng, chiếm được sẽ không quý trọng, đều bắt đầu bạo lực gia đình với người ta."
"Em còn nói?"
Phong Uyển Nhu tăng thêm cường độ trên tay, hơi hơi có chút phẫn nộ. Người này, như thế nào vẫn như vậy, đem lời Dạ Ngưng nói coi như là thánh chỉ.
"Tốt lắm, không náo loạn, em đã biết, không nói thì không nói nữa. Em đi thu thập. Ai da, cũng không biết Sương Sương bên kia thế nào rồi, nàng sẽ tha thứ cho Viên thuốc sao?"
******************
Phong Uyển Tư vừa xuống máy bay liền không ngừng nghỉ, trực tiếp đánh xe về nhà, tắm rửa một cái rồi lấy xe trực tiếp đi tìm Lăng Sương. Mục đích thực rõ ràng, đó là đi đến tiểu khu Lăng Sương ở. Phong Uyển Tư lúc trước đã tới vài lần, tuy rằng đều là uống say, nhưng với trí nhớ tốt, nàng vẫn đi thẳng một đường đến đây. Đến cửa tiểu khu, Phong Uyển Tư bắt đầu hồi hộp, đi xe sang chảnh chậm rì rì, so một bên bác gái lái xe đạp bên cạnh còn chậm hơn.
Lăng Sương có thể tha thứ cho mình hay không? Đây là vấn đề Phong Uyển Tư luôn luôn suy nghĩ. Vẫn đang rối rắm giãy dụa thì đã đến dưới lầu nhà Lăng Sương. Ngồi ở trong xe hút điếu thuốc, Phong Uyển Tư thở dài một hơi, mở cửa xe đi xuống. Mặc kệ thôi, phải liều mạng, cùng lắm thì không cần mặt mũi ôm nàng ta cầu xin tha thứ.
Vốn vẫn luôn lười biếng, Phong Uyển Tư hôm nay lại không dùng thang máy, mà lựa chọn đi thang bộ. Nàng muốn cho chính mình một đoạn thời gian để bình tĩnh, nghĩ ngợi phải làm như thế nào để Lăng Sương tha thứ cho mình. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nghe chửi, nàng tổn thương Lăng Sương quá sâu, vô luận Lăng Sương đối với nàng làm cái gì thì nàng sẽ đều cúi đầu. Chỉ cần đạt được mục đích, việc gì cũng chịu làm, lúc Phong Uyển Tư giơ tay lên gõ cửa, nàng có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình.
"Cốc, cốc, cốc"
Ba cái gõ cửa không nhẹ không nặng tựa hồ đã dùng hết toàn bộ khí lực của Phong Uyển Tư. Nàng nín thở chờ đợi Lăng Sương mở cửa, tim đập như sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Mười giây trôi qua, lại mười giây tiếp theo. Mười giây tiếp tiếp nữa......
Phong Uyển Tư từ bối rối đến bất an rồi lại thất vọng, bây giờ tâm nàng đã lạnh. Nửa giờ qua, nàng thủy chung đứng ở cửa chưa từng rời đi. Hàng xóm nhà đối diện trở về nhìn thấy Phong Uyển Tư đứng ở kia nhìn chằm chằm cánh cửa đến ngây người, có hảo tâm nhắc nhở nàng.
"Cô là bạn của tiểu cô nương kia sao? Nàng đi được một tuần rồi, đừng đợi."
"Ngài biết nàng đi đâu sao?"
Phong Uyển Tư nhìn hàng xóm hỏi. Hàng xóm nhìn ánh mắt đỏ bừng của nàng mà hoảng sợ, có chút vô thố nói.
"Không biết, nàng đi đột ngột quá."
"Cám ơn."
Phong Uyển Tư ngẩng đầu lên, cố gắng không để giọt lệ trong mắt rơi xuống. Đi rồi, Lăng Sương, cô cứ như vậy mà đi, là hận tôi tuyệt tình cho nên mới trừng phạt tôi như vậy sao?
Thất hồn lạc phách đem xe lái ra khỏi tiểu khu, chạy trên đường cao tốc, Phong Uyển Tư không mục đích lái xe, trong đầu toàn là hình ảnh của Lăng Sương. Lăng Sương cười, Lăng Sương khóc, Lăng Sương đối tốt với mình. Mất đi mới biết quý trọng, Phong Uyển Tư biết sai rồi, nhưng nàng thật sự không muốn mất Lăng Sương.
Đem xe dừng lại bên đường, Phong Uyển Tư lấy di động ra, gọi đến một số điện thoại.
"Alô, giúp tôi tra một người. Ừh, kêu là Lăng Sương, tôi mặc kệ ông dùng biện pháp gì, nhất định phải tra ra nàng ở đâu."
Đem điện thoại di động ném qua một bên, đem cửa sổ xe mở ra. Phong Uyển Tư tựa vào ghế, ngửa đầu nhìn trời, thật lâu sau đó, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống. Lăng Sương, Lăng Sương, Lăng Sương...... Tôi mới biết được Người đối tôi quan trọng như vậy, trở về đi, trở về được không? Muốn giận sao cũng được, nhưng đừng biến mất không thấy như vậy.
Di động bất chợt vang lên, Phong Uyển Tư lau nước mắt, bối rối bắt lấy di động vừa bị ném qua một bên.
"Alô, tìm được rồi?"
"Không biết địa chỉ cụ thể, chỉ biết là nàng ta đã đổi số điện thoại di động, nàng hẳn là cố ý che dấu địa chỉ."
Thanh âm bên kia truyền tới, Phong Uyển Tư trầm mặc một lát, nói.
"Được rồi, đem dãy số gửi cho tôi."
Cúp điện thoại, Phong Uyển Tư nắm chặt di động, nhìn dãy số mới được gửi đến, chậm chạp không dám gọi. Tra không được địa chỉ, nhất định là Lăng Sương không muốn thấy nàng, một khi đã như vậy, điện thoại nàng gọi còn ý nghĩa gì? Tâm đã bị tổn thương, hiện tại chỉ sợ Lăng Sương không hề muốn thấy nàng, chỉ muốn trốn đi một nơi yên lặng để chữa vết thương, không hề muốn nàng đến quấy rầy.
Di động bị nắm đến phát nóng, một chuỗi con số cũng đã sớm bị nhìn đến phát thuộc. Phong Uyển Tư nhìn chằm chằm số điện thoại, rối rắm thật lâu, rốt cuộc, nàng quyết định tắt máy.
******************
"Nói như vậy, em vẫn chưa tìm được Lăng Sương?"
Phong Uyển Nhu cau mày, nhìn người đang dựa vào giường nằm vật vã do say rượu~ Phong Uyển Tư. Xuống máy bay, nàng mặc kệ Tiểu Thảo bằng lòng hay không bằng lòng liền hướng về nhà mình. Sau khi trở về liền thấy Phong Uyển Tư sống không ra sống chết không ra chết như vậy, không cần hỏi cũng biết là không tìm được Lăng Sương. Phong Uyển Tư quay người lại, hai chân kẹp lấy chăn, mượn rượu làm càn ồn ào nói.
"Tỷ, nàng không muốn gặp em. Nàng là không muốn thấy em."
"Em như thế nào lại đi uống rượu? Em xem em như vậy giống cái gì? Là ai nói phải theo đuổi Lăng Sương? Uyển Tư, em có thể thành thục chút hay không?"
Phong Uyển Nhu thật sự bị chọc tức, tiến lên hất chăn của Phong Uyển Tư. Cầm lấy nước bên cạnh bàn, ngữ khí không vừa lòng nói.
"Đứng lên, uống nước đi."
Cố gắng ngồi dậy, Phong Uyển Tư ngửa đầu, đem nước Phong Uyển Nhu đưa cho mình uống hết, rồi lại ảo não nằm ở trên giường như tượng. Một câu cũng không nói, chỉ rơi lệ.
"Em khóc cái gì? Gọi hay không gọi đây?"
"Em có gọi, nàng không tiếp."
Phong Uyển Tư thất thần nói, nàng vẫn không nhịn được ấn điện thoại gọi, nhưng bên kia vẫn không có người nghe. Phong Uyển Tư biết Lăng Sương khẳng định hận thấu mình.
"Vậy em chuẩn bị làm gì? Không đi tìm nữa?"
Giận thì giận nhưng Phong Uyển Nhu vẫn là đau lòng vì Phong Uyển Tư. Nhẹ tay ấn lên huyệt Thái Dương của em gái, xoa đầu cho nàng.
Phong Uyển Tư thủy chung cau mày, trên mặt là nước mắt chưa khô, nàng mở to đôi mắt sưng đỏ, nhìn Phong Uyển Nhu.
"Tỷ, nàng có tâm trốn em, em như thế nào tìm được nàng."
Phong Uyển Nhu không nói gì. Đối với thân thế của Lăng Sương, nàng cũng biết chút ít, xác thực nếu nàng ta không muốn Uyển Tư tìm được liền nhất định tìm không thấy.
"Em sẽ không buông tha. Tỷ, chỉ là tạm thời không đi tìm nàng, hy vọng nàng có thể bớt giận."
Đôi mắt do khóc quá nhiều của Phong Uyển Tư có chút đau, nói chuyện mang theo nồng đậm giọng mũi. Phong Uyển Nhu thở dài, nhìn nàng.
"Em không sợ nàng không cần em sao?"
Trong mắt Phong Uyển Tư chợt lóe ra một tia đau thương, nàng dùng sức lắc đầu, nói.
"Sẽ không. Nàng đợi em lâu như vậy, trả giá nhiều như vậy, sẽ không dễ dàng không cần em."
"Là em phụ nàng trước."
Phong Uyển Nhu chạm thẳng vào nỗi đau của Phong Uyển Tư, Phong Uyển Tư không nói chuyện, nhắm hai mắt lại, nước mắt lại thành hàng chảy xuống. Phong Uyển Nhu chỉ biết thở dài, lấy tay lau nước mắt của nàng an ủi.
"Đừng khóc, chị cũng nghĩ biện pháp đi tìm nàng, em cũng phải cố gắng, cuối cùng sẽ có biện pháp. Thánh Hoàng phái người tới, chị phải đi tiếp đón, em ở nhà, không cho lại uống rượu."
"Vâng."
Phong Uyển Tư nhỏ giọng lên tiếng, tự nói với bản thân không được chảy nước mắt, nàng biết mình bị vậy là xứng đáng, biết mình là tự làm tự chịu, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở. Lăng Sương yêu nàng như vậy, sao có thể nhẫn tâm rời đi, sẽ không. Nhất định là tạm thời tức giận, mới có thể như thế.
Phong Uyển Nhu nhìn Phong Uyển Tư khẽ lắc lắc đầu, đắp chăn cho nàng rồi đứng dậy, tắt đèn đi ra ngoài. Trong bóng tối, Phong Uyển Tư kéo chăn, đem đầu đi vào trong chăn, phát ra tiếng khóc. Lăng Sương, tôi sai lầm rồi, tôi biết sai rồi, Người tha thứ cho tôi đi, tha thứ cho tôi được không?
PS: Mới bắt đầu ngược thôi, ngược tiếp đi Sương ơi, cho Tư Tư hối hận vì hành động thời trẻ trâu đi Sương:"> Hihi thấy cũng tọi mà thôi cũng kệ, ai kêu Tư Tư tra công quá làm chi, tổn thương Sương tỷ quá nhiều, cũng vừa, giờ lo mà theo đuổi băng sương lạnh lùng thụ đi:"> Chương sau hấp dẫn lắm nha, liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của Tiểu Thảo và Uyển Uyền, nói vại chắc các bạn cũng hiểu, mình cũng không nên nói toạc móng heo ra làm gì, cứ để mấy bạn chờ cho dui:">
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.