Nắng rọi trên gương mặt tinh tú của hắn, khắc rõ đường nét tuấn nhã; đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại in bóng ta một cách rõ ràng, chất chứa sự chân thành và cảm tình sâu đậm không hề che giấu.
Ta nhìn hắn, nhìn nam nhân ngoài bề ngoài thì phong lưu lật mây đảo mưa, bên trong thâm trầm khó dò, nhưng lúc này lại đứng trước mặt ta mà bày hết lòng mình.
Trong trái tim ta, mảnh băng lạnh bị phong kín bấy lâu rốt cuộc ầm ầm sụp vỡ, hóa thành dòng ấm áp cuồn cuộn, lao thẳng vào tứ chi xương cốt.
Ta bỗng nhớ lại sau khi ngã ngựa tỉnh dậy, kế tuyệt vọng nhưng lại hóa thành tương kế tựu kế.
Nhớ ngày hắn khoác hồng y cưỡi bạch mã mang thánh chỉ đến, nhớ đêm động phòng hắn nâng tay ta đặt lên trước n.g.ự.c mình, nhớ những ngày này hắn luôn bảo vệ ta, tin tưởng ta, cùng ta sóng vai ứng đối mọi nguy cơ…
Tất cả đều đã được đặt bút từ trước.
Ta cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run.
Khi ngẩng lên lần nữa, đáy mắt đã ánh lên làn nước, nhưng lại mang một sự sáng tỏ và kiên định chưa từng có.
“Miếng bánh ấy rất ngọt.”
Ta khẽ cất tiếng, giọng hơi nghẹn nhưng từng chữ đều rõ ràng:
“Ta thật ra… vẫn luôn nhớ.”
Ánh mắt Hứa Tuyên Kỷ chợt siết lại, khóa chặt lấy ta.
“Ta nhớ tuyết rất lớn, trời rất lạnh. Nhớ chàng nằm ở đó, gần như bị tuyết chôn lấp. Nhớ đôi mắt của chàng, rất đen, rất sáng, nhìn về phía xe ngựa…”
Ta ngừng lại một thoáng, đối diện ánh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tham-ngo/4913677/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.