Vân Tú lanh lợi dẫn tất cả người hầu lặng lẽ lui xuống, để lại không gian cho hai kẻ vừa thoát nạn tái ngộ.
Ánh mắt Hứa Tuyên Kỷ chậm rãi lướt qua từng đường nét trên gương mặt ta, thấy quầng thâm nhàn nhạt nơi mắt và sắc mặt vẫn còn tái nhợt, ánh mắt hắn tối lại:
“Mấy ngày qua, vất vả cho nàng rồi.”
Nếu không có ta xoay xở bên ngoài, mạo hiểm lấy chứng cứ, thậm chí khéo léo chuyển giao manh mối cho người cần biết, cục diện tuyệt đối không thể xoay chuyển thuận lợi như vậy.
Ta kiên cường và thông tuệ hơn hắn tưởng rất nhiều.
Ta khẽ lắc đầu: “Ta chỉ làm những gì ta nên làm.”
Ta ngước nhìn hắn, trong mắt mang theo thăm dò:
“Bên vương phủ… thế nào?”
“Bệ hạ đã hạ chỉ, tra xét triệt để tội Hoài Nam vương phủ cùng Lý Sùng Sơn câu kết, tham ô bạc vận lương, buôn lậu binh khí, thậm chí thông đồng với địch mưu phản.”
Giọng Hứa Tuyên Kỷ bình thản, nhưng lời nào lời nấy nặng tựa ngàn cân.
“Vương gia đã bị giam lỏng trong phủ. Vương phi… họ Tạ, tình nghi là chủ mưu và có dính líu đến nhiều vụ g.i.ế.c người diệt khẩu, đã bị đưa đến Tông Nhân phủ giám giữ nghiêm ngặt.”
Tim ta khựng lại.
Dù đã đoán được phần nào, nghe kết cục này vẫn thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Một vương phủ trăm năm, từng hiển hách vô song, vậy mà suy sụp trong chốc lát.
“Vậy… Triệu Tĩnh thì sao?”
Cuối cùng ta vẫn hỏi.
Hứa Tuyên Kỷ nhìn ta một cái, ánh mắt phức tạp nhưng không hề có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tham-ngo/4913676/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.