Hắn kéo tay nàng, đặt lên n.g.ự.c mình. Đầu ngón tay Vệ Trăn khẽ co lại, hắn ghé sát, những lời nói tiếp theo hóa thành những nụ hôn dày đặc như mưa xuân.
Hắn đáp lại nàng bằng nụ hôn, Vệ Trăn cảm thấy toàn thân như được bao bọc bởi sự ấm áp mềm mại.
Đợi môi rời ra, Vệ Trăn nghiêng người, hai tay luồn xuống dưới cánh tay hắn, ôm lấy vòng eo hắn.
Nhịp tim hắn mạnh mẽ, từng nhịp, từng nhịp vang vọng bên tai nàng. Vệ Trăn khẽ hỏi: "Nếu như, chàng thật sự không kịp đến, mà sau khi thành bị phá ta bị Cảnh Hằng xử tử, Kỳ Yến sẽ làm gì?"
Kỳ Yến nhướng mày, muốn lảng tránh chủ đề này, nói: "Chuyện này có gì mà phải hỏi?"
Vệ Trăn nói: "Ta muốn biết."
Nàng nhớ lại kết cục cuối cùng của họ trong kiếp trước, trong lòng dâng lên một tiếng nói, thôi thúc nàng hỏi một câu.
Kỳ Yến nhất thời không đáp, thấy nàng tinh thần khá tốt, bèn đứng dậy cầm chiếc áo xuân treo trên giá, khoác lên cho nàng.
Vệ Trăn lại hỏi một lần nữa, Kỳ Yến nói: "Nàng và ta chẳng phải đã thề dưới trăng rồi sao, trí nhớ của nàng kém đến thế ư?"
Thề dưới trăng? Giữa họ thề dưới trăng, đó chính là đêm tân hôn, đối mặt với núi xanh mà hứa hẹn bạc đầu giai lão, về sau sẽ ân ái không rời, bầu bạn cùng nhau.
Hắn nhìn vào mắt nàng: "Đã nói sẽ bầu bạn trọn đời, sao có thể bội ước, ta vẫn sẽ cưới nàng, để thiên hạ đều biết nàng là thê tử của ta."
Lời hắn nói có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803030/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.