"Đi đi, ở bên Ương Ương, ta đi trước đây." Câu nói này có nghĩa là Ngụy Vương đã nguyện ý tin tưởng hắn.
Kỳ Yến vội vàng mở cửa cho ông: "Vậy hài nhi xin tiễn phụ vương."
Ngụy Vương nghe thấy cách gọi này, không khỏi bật cười: "Không cần, con về đi."
Kỳ Yến kiên quyết tiễn ông. Đợi đến khi tiễn Ngụy Vương ra khỏi sân, hắn mới quay trở lại tẩm điện. Về đến điện, Lương Thiền hành lễ với hắn: "Vừa nãy Đại Vương ra ngoài, nô tỳ đến thăm Công chúa."
Kỳ Yến gật đầu, nhưng thấy Lương Thiền có vẻ muốn nói lại thôi, bèn hỏi: "Có điều gì cứ nói thẳng."
Lương Thiền hít một hơi thật sâu, lấy từ trong tay áo ra một tấm lụa trắng đưa cho Kỳ Yến. Kỳ Yến sờ vào tấm lụa, mắt lộ vẻ khó hiểu. Lương Thiền ra hiệu hắn mở ra xem: "Tấn Vương, đây là Công chúa viết cho ngài."
Kỳ Yến cúi mắt, mở tấm lụa ra.
Lương Thiền nói: "Công chúa nói nếu thành bị phá, không may gặp nạn, thì để nô tỳ chuyển thư này cho ngài. Đêm qua Công chúa đã nghĩ kỹ mọi hậu sự."
Hắn không nói một lời, hai mắt dán chặt vào tấm lụa, hồi lâu mới bảo Lương Thiền ra ngoài trước, nhưng chỉ một câu nói đó, giọng hắn đã có chút run rẩy.
Lương Thiền cung kính cáo lui.
Ngón tay Kỳ Yến vuốt ve những dòng chữ trên tấm lụa, khuôn mặt dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ hiện lên vẻ lạnh lẽo. Hắn đọc đi đọc lại bức thư mấy lần, nắm chặt tấm lụa, quay đầu lại, nhìn thiếu nữ trên giường.
Những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803029/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.