Trong tiết tam phục giữa mùa hè, Vệ Trăn chỉ có thể mặc y phục cao cổ.
Đi thẳng đến Vương điện, đến cửa điện, bên ngoài đang có mấy vị quan viên trò chuyện. Trong số đó, người cao nhất, không phải Kỳ Yến thì còn ai? Đêm qua hắn rõ ràng thức trắng đêm, vậy mà lại tinh thần sảng khoái, nói cười vui vẻ với các sứ thần xung quanh, không hề lộ vẻ mệt mỏi chút nào.
Các sứ thần nhìn thấy Vệ Trăn, đồng loạt hành lễ: "Tham kiến Ngụy Công chúa."
Vệ Trăn liếc mắt nhìn Kỳ Yến, vừa hay hắn cũng đang nhìn nàng. Mọi chuyện đêm qua hiện lên trong đầu Vệ Trăn, nàng hít thở nghẹn lại, không đổi sắc mặt bước qua ngưỡng cửa.
"Công chúa, Đại vương đã đợi người bên trong rồi." Hoạn quan nội điện đẩy cửa giúp nàng.
Vệ Trăn khẽ gật đầu, bước vào nội điện. Ngụy vương đang ngồi trên giường ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa: "Ương Ương đến rồi."
Vệ Trăn khẽ mỉm cười, đi đến bên bàn pha trà cho ông. Nàng cố ý đứng cách xa Ngụy vương, không để ông phát hiện sự khác thường trên người mình. Nhưng Ngụy vương trực tiếp vẫy tay bảo nàng ngồi xuống bên giường.
"Sáng nay cung nhân nói với ta, hôm qua con mệt mỏi, sao vậy?"
Vệ Trăn đưa trà đến trước mặt Ngụy vương: "Cũng không phải chuyện gì khác, là sáng nay con lười biếng, cơ thể không thoải mái, nên nán lại trên giường thêm một lúc."
Ngụy vương vuốt ve tay nàng, cười nói: "Đây là Ngụy cung, là nhà của con, con không cần câu nệ, cứ thoải mái. Nếu cảm thấy mệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802985/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.