Họ đã xa cách quá lâu, đêm qua gặp nhau như một cơn mưa rào dữ dội, nồng nhiệt thân mật, nhưng giờ đây lại tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Hắn đưa tay xoa eo cho nàng, vừa hôn lên vành tai nàng: "Bị phụ vương nàng phát hiện cũng không sao, ta đến Ngụy quốc một chuyến, vốn cũng định gặp ông ấy một lần, nói chuyện với ông ấy."
"Nói chuyện gì?" Vệ Trăn quay người ôm lấy cổ hắn.
Kỳ Yến đẩy cả người nàng lên bàn trà, hai tay chống bên cạnh nàng, cười nói: "Công chúa vừa nãy còn sợ bị phụ vương bắt gặp, giờ lại ôm lấy ta rồi, nếu phụ vương nàng vào, sẽ nghĩ gì?"
Hắn hạ giọng, môi ngậm lấy viên ngọc trai trên tai nàng, rồi c.ắ.n nhẹ dái tai nàng. Vệ Trăn khẽ kêu một tiếng, bị hắn đưa lòng bàn tay che miệng lại.
Hắn cúi mắt xuống: "Công chúa gọi người ngoài vào thì sao? Nếu họ thấy có gì không đúng mà xông vào, e rằng đều sẽ thấy Công chúa yếu ớt, mềm mại như không xương nằm trong lòng thần rồi, ừm?"
Hắn dùng tay che miệng nàng, môi trượt dọc xuống cổ nàng, phủ lên xương quai xanh nàng, ép nàng ngẩng cằm lên, vừa hôn vừa cười hỏi: "Ngụy Công chúa có nguyện ý để thần, một vị thần tử ngoại quốc này hôn nàng không?"
Vệ Trăn lắc đầu, hắn ngẩng người lên, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối nói: "Không cho?"
Trong chuyện trêu chọc, người này như thể không cần ai dạy mà tự thông, tiến bộ thần tốc. Vừa nhẹ nhàng xoa eo nàng, vừa cúi người thì thầm những lời tình tứ bên tai nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802986/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.