Vệ Trăn biết hắn nghe xong chắc chắn sẽ khó chấp nhận, nhưng vẫn thành thật nói: "Đúng vậy, trong trận Trúc Kha Quan, hắn và Bàng Chẩn đã cấu kết làm phản, tiết lộ trước tuyến đường hành quân của đại quân cho Tề quốc."
Đôi mắt Kỳ Yến lạnh như băng, cơ mặt run nhẹ, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc, cúi đầu dùng vải lau vết m.á.u trên kiếm, không nói thêm lời nào trước mặt nàng, chỉ nói một tiếng: "Ta biết rồi."
Đó là một tiếng nói cực kỳ kìm nén, ngưng tụ vô số cảm xúc mãnh liệt.
Vệ Trăn tiến lên ôm lấy hắn: "Cơ Uyên mưu đồ chiếm đoạt chính quyền, muốn trừ khử chàng, phái binh truy sát chàng, chúng ta phải nhanh chóng rời đi."
Kỳ Yến nói: "Được."
Hắn ôm nàng lên ngựa, phóng đi.
Bên ngoài sa mạc toàn là binh mã của Cơ Uyên, bọn họ quay về chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, chỉ có thể đổi hướng.
Con đường duy nhất là xuyên qua sa mạc hoang vu này, đến khu vực biên giới giữa Tề và Tấn.
Bụi bay cuồn cuộn không ngừng, cảnh vật hoang tàn tiêu điều.
Đi đi nghỉ nghỉ, đến tối, hoàng hôn buông xuống, khó mà đi tiếp, Kỳ Yến và nàng dừng lại, tìm một hang đá tự nhiên ẩn mình vào.
Gió lạnh lùa vào, Vệ Trăn run lên bần bật.
Kỳ Yến xem xong tấm bản đồ da dê rồi cất đi, ngẩng đầu nhìn thấy nàng sắc mặt tái nhợt, liền đưa tay ôm nàng vào lòng, hỏi: "Lạnh không?"
"Cũng tạm." Vệ Trăn vùi đầu vào hõm cổ hắn.
"Miệng còn phả ra hơi lạnh, sao lại nói tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802943/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.