Sáng sớm, khí trời hơi se lạnh.
Vệ Trăn đeo lại khăn che mặt, trước khi khởi hành cũng làm cho Kỳ Yến một chiếc mặt nạ, đưa tay buộc cho hắn: "Nếu trên đường chàng thấy mệt, có thể dựa vào ta mà nghỉ ngơi."
Nàng dùng sức kẹp bụng ngựa, ngựa phi bốn vó chạy đi.
Kỳ Yến nhìn người trong lòng, cát vàng và bụi bẩn dính trên cằm nàng, nàng hoàn toàn không hay biết, má trắng như tuyết, mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm điều khiển ngựa.
Rõ ràng nàng mảnh mai hơn hắn rất nhiều, vậy mà Kỳ Yến, người vốn khỏe mạnh hơn nàng, lại đang dựa vào nàng.
Nàng từ kinh đô đuổi đến đây, chắc hẳn đã phi nước đại ngày đêm, không hề nghỉ ngơi, vậy mà từ đầu đến cuối không hề than vãn một lời vất vả.
Kỳ Yến trong lòng dâng lên một cảm xúc chua xót, từ từ ôm chặt lấy thiếu nữ: "Đêm qua nàng luôn bảo vệ ta, e là cũng chưa nghỉ ngơi tử tế, để ta giữ dây cương, nàng có thể tựa vào lòng ta ngủ thêm một lát."
Vệ Trăn ngẩng đầu: "Ta không sao."
Nàng nhận ra cảm xúc của hắn không ổn, đôi mắt trong veo khẽ cong lên: "Vậy chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi, được không?"
Kỳ Yến không đồng ý, chỉ nói: "Tranh thủ trời sáng, đi nhanh đi."
Họ đổi hướng, muốn quay lại theo con đường cũ.
Nhưng trận bão cát hôm qua đã che lấp mọi dấu vết, bốn bề hoang vắng không một bóng người, chỉ có cát vàng mênh m.ô.n.g vô tận, hoàn toàn không thấy chút dấu vết nào của trận chiến hôm qua.
Mặt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802942/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.