"Vậy thì đi nữa!" Vệ Chiêu đập cửa: "Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ngày nào cũng quỳ trước Đông Cung, con lấy đứa con trong bụng ra uy hiếp, con xem Thái tử biểu ca có ra không!"
Vệ Dao vội vàng từ cung trở về, không ngờ đón chờ lại là những lời trách mắng ngập trời từ cha mẹ mình.
Nàng bị dồn đến rơi lệ: "Cha nương, hai người chi bằng đi tìm Vệ Trăn, nhận lỗi với nàng đi, bảo nàng cho hai người một con đường sống."
Câu nói này khiến hai người trong phòng nổi trận lôi đình.
Tống thị the thé mắng: "Bắt ta đi tạ lỗi với Vệ Trăn ư? Nằm mơ đi! Nó đã làm ta tổn thương thế này, còn vọng tưởng ta phải cúi đầu? Con có còn là đứa con ta rứt ruột đẻ ra không?"
Vệ Chiêu phu phụ vẫn tiếp tục ép Vệ Dao đi gặp thái tử. Nàng đột nhiên quát lớn: "Ta đã sớm khuyên a nương đừng dùng thân thế ra đối phó với nàng, hôm nay hai người ra nông nỗi này cũng không phải do ta gây ra, tại sao lại đổ lỗi cho ta? Hai người ép con đi gặp thái tử, chi bằng tự mình đi cầu Vệ Trăn!"
Nàng lau nước mắt, sải bước bỏ đi.
Vệ Chiêu nhìn bóng lưng con gái khuất dần, tay nắm chặt thành quyền, đ.ấ.m mạnh vào cánh cửa: "Nghiệt chướng!"
Trong hai ba ngày tiếp theo, Vệ Chiêu phu phụ đều bị nhốt trong nhà kho củi. Vệ Chiêu dù muốn chịu đựng cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng đành hạ mình, bảo người hầu muốn gặp Vệ Trăn một lần.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802765/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.