Khóe mắt Vệ Dao càng đỏ hơn: "Biểu ca thật sự không quản sao! Thiên hạ há có chuyện vãn bối tùy tiện sỉ nhục trưởng bối? Biểu ca căn bản không biết, ánh mắt của nội giám khi nhìn cha nương ta, quả thực coi họ như súc vật cỏ rác."
"Nàng cho rằng cha nương nàng làm đúng, không nên bị trừng phạt sao?"
Vệ Dao theo hắn đến bên bàn sách: "Họ làm sai, nhưng ta làm nữ nhi há có thể khoanh tay đứng nhìn họ chịu hình phạt… Biểu ca xin hãy vì ta mà giúp đỡ đi!"
Cảnh Hằng ngồi xuống lật xem trúc giản trên bàn, nói: "Cũng không phải Vệ Trăn cố ý làm khó, mà là nàng ấy sắp xuất giá với tư cách Công chúa, trong cung cần phải giữ thể diện cho nàng ấy, phải dạy dỗ cha nương nàng một phen. Nếu nàng trở thành Công chúa hòa thân, tự nhiên trong cung cũng sẽ thuận theo ý nàng, tùy nàng làm gì thì làm."
Vệ Dao trừng mắt: "Biểu ca nói gì vậy?"
Cảnh Hằng thở dài: "A Dao, Vệ Trăn sắp rời khỏi Sở quốc, sau khi nàng ấy đi còn có thể quản cha nương nàng được sao? Cứ để họ chịu đựng thêm một chút, vượt qua mấy ngày này đi."
Vệ Dao c.ắ.n chặt môi đỏ: "Cảnh Hằng!"
Nàng thật sự đã tức giận đến cực điểm, mới gọi thẳng tên hắn. Nàng đã hết mực hạ thấp mình trước mặt hắn, nhưng chỉ đổi lại thái độ thờ ơ như vậy.
Có cung nhân từ sau rèm bước ra, cúi người nói: "Thái tử Điện hạ, có người bên ngoài cầu kiến…"
"Là ai?"
Cung nhân ấp úng: "Là…"
Thái tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802764/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.