Vệ Trăn nói: "Những thứ phu phụ các ngươi nợ mẫu thân ta, nửa đời sau hãy từ từ trả."
Nàng dặn thị vệ: "Giữ chặt hai người này, ngày mốt sẽ khởi hành."
"Cha, nương!" Vệ Dao khản tiếng gọi, nàng vội vã chạy đến, thấy phu phụ Vệ Chiêu bị lôi đi, liền nhanh chân đuổi theo, cầu xin hộ vệ thả người ra.
Vệ Trăn dừng mắt trên người Vệ Dao.
Kiếp trước, Vệ Dao đã tốn bao công sức để vào cung, nhưng thực chất ngoài việc tranh sủng, từ đầu đến cuối nàng chưa từng làm tổn hại gì đến Vệ Trăn, phần lớn là do Vệ Chương đứng sau giở trò.
Kiếp này, Vệ Chương đã nhận được báo ứng xứng đáng, còn Vệ Dao…
Nàng cũng có số phận của riêng mình. Cần gì Vệ Trăn phải xen vào? Vệ Trăn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với nàng.
Ánh nắng xuân chiếu lên người, Vệ Trăn thở phào một hơi, khẽ mỉm cười: "A Lăng, buổi trưa đã nghĩ ra ăn gì chưa?"
Vệ Lăng nói: "Ta đã sai người chuẩn bị một ít món ăn của Sở quốc, những món ngon này, đến Tấn quốc tỷ không ăn được nữa rồi."
Vệ Chiêu và Tống thị bị nhốt trở lại phòng ngủ cũ, còn Vệ Dao đi gặp hai người, lại bị mắng c.h.ử.i lần nữa, bị yêu cầu đi gặp thái tử để cầu xin cho họ.
Vệ Dao bị ép đến mức gần như suy sụp, khóc lóc t.h.ả.m thiết. Tối đó, nàng lấy đứa con trong bụng ra uy hiếp, cuối cùng cũng mời được thái tử đến.
Thái tử bước vào từ ngoài nhà, ánh hoàng hôn chiếu rọi: "Cô mang cho nàng một ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802766/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.