Vệ Trăn lại cảm thấy tiếc, vẫn giữ được một mạng.
"Vệ Trăn!" - một giọng nói từ phía sau gọi nàng.
Vệ Trăn quay đầu lại, thấy cuối con đường một bóng người đàn ông đang bước ra. Người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi mặc áo đen tuyền, khuôn mặt gầy gò, để râu, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ lạnh lẽo.
"Phụ Thân." Vệ Trăn gọi.
Vệ Chiêu không đáp, tự mình bước vào từ cổng sân: "Đêm qua ngươi ở đâu?"
Vệ Trăn không hiểu ý của câu hỏi này, giây tiếp theo Vệ Chiêu đã giơ tay, một cái tát giáng xuống.
"Chát!" Một tiếng giòn tan, Vệ Trăn nhắm mắt lại, nhưng không đợi được cơn đau như mong đợi.
Nàng mở mắt ra, thấy Điền a mẫu đã che chắn cho nàng, vết tát đỏ ửng đó in hằn trên một bên má của Điền a mẫu.
Vệ Trăn chỉ cảm thấy như mình cũng vừa bị tát một cái vô hình, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt: "Phụ thân có ý gì?"
"Đồ nghiệt chướng! Đêm qua nếu không phải ngươi tự tiện vào rừng, ca ca ngươi cũng sẽ không đi theo. Bây giờ nó ra nông nỗi này, ngươi lấy gì mà đền cho nó?"
Vệ Trăn đã hiểu ra. Vệ Chương hẳn đã tỉnh lại, chỉ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng, không hề nhắc đến việc hắn đã làm gì nàng.
Vệ Trăn nói: "Phụ thân trách ta dẫn Vệ Chương vào rừng, nhưng ta làm sao có thể kiểm soát được Vệ Chương làm gì? Hơn nữa, phụ thân vừa mới đến đã chất vấn lỗi của ta, sao không nghĩ đến việc ta cũng vừa thoát c.h.ế.t, chạy suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802706/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.