Gấm vóc ngọc quan, dung mạo ôn nhã, không phải Thái tử Cảnh Hằng thì còn ai vào đây? Hắn ngồi trên ngựa, phía sau có vài thị vệ theo sau, ánh mắt xuyên qua màn mưa mà đến, rơi xuống người nàng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó rơi vào mu bàn tay nàng đang đặt hờ trên cánh tay Kỳ Yến, thần sắc dần trở nên phức tạp.
"A Trăn…" - Hắn gọi.
Thần sắc trong mắt Vệ Trăn lập tức lạnh đi.
Ngựa của Thái tử bước một bước về phía họ.
Kỳ Yến buông eo của người trong lòng. Hơi thở của nam tử quấn quanh bên người Vệ Trăn bỗng chốc rời đi, lưng ngựa khẽ nhẹ, thiếu niên phía sau đã xoay mình nhảy xuống ngựa.
"Điện hạ." - Kỳ Yến khẽ hành lễ với Thái tử.
Thái tử hoàn hồn, ôn hòa cười nói: "Vất vả cho ngươi rồi. Chắc hẳn ngươi cũng đã thức trắng đêm, A Trăn có thể bình an trở về, đều là công lao của ngươi."
Hắn thúc ngựa đến bên cạnh Vệ Trăn, thấy thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, gọi thị vệ đến che ô cho Vệ Trăn, giọng nói dịu dàng: "Các thị vệ đã tìm nàng cả đêm, cô cũng trong lòng lo lắng cả đêm, may mắn thay hiện tại nàng không sao, có bị hoảng sợ không?"
Ánh mắt Vệ Trăn theo dõi bàn tay thon dài kia, nhìn thấy trong mắt Cảnh Hằng tràn đầy vẻ quan tâm. Nhưng trời mưa lớn như vậy, mà áo bào của hắn lại không hề bị ướt, hẳn là vừa từ tẩm điện ra không lâu, những trang sức ngọc bội trên người vẫn nguyên vẹn không thiếu một chút nào, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802705/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.