Cảnh Hằng đứng thẳng bên giường, nhìn hắn yếu ớt như ngọn đèn trước gió, cố gượng dậy, lộ ra vai phải bị cụt, mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào mũi, khiến Cảnh Hằng nhíu mày.
Vệ Chương muốn chắp tay hành lễ, nhưng chợt nhận ra đã mất cánh tay phải, mặt tái nhợt nói: "Đa tạ Điện hạ hôm nay đến thăm, thần vô cùng cảm kích."
"Không cần cảm kích," Cảnh Hằng nói giọng nhàn nhạt: "Vệ Chương, lần này cô cũng không cứu được ngươi."
"Điện hạ!"
"Trước đây cô đã từng nói với ngươi, đừng hành động bốc đồng, nhưng ngươi lại cứ lặp đi lặp lại một cách liều lĩnh không màng hậu quả. Bây giờ Cảnh Khắc đã c.h.ế.t, phụ vương giận dữ khó nguôi, chuyện này nhất định phải có một lời giải thích. Xưa nay g.i.ế.c người phải đền mạng, ngươi biết rõ điều đó."
Theo lời này vừa dứt, đôi mắt người trên giường mở to, cơ mặt không ngừng co giật.
"Điện hạ, thần thế này đã không khác gì người sống mà như đã c.h.ế.t rồi! Hôm qua thực ra là bị Cảnh Khắc Điện hạ ép buộc, cầu xin Điện hạ làm chủ cho thần!"
"Lời này phụ vương sẽ không tin."
Cảnh Hằng nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: "Tự mình đi thỉnh tội có lẽ còn có một con đường sống, nhưng nếu không ai chịu trách nhiệm chuyện này, dưới cơn thịnh nộ của phụ vương, ngươi ngay cả toàn thây cũng không giữ được, ông ấy đã biết ngươi ngày đó hầu cận bên cạnh, cô sẽ giúp ngươi cầu tình, tính là tội thất trách, đến lúc đó chẳng qua chỉ là lưu đày trăm dặm."
Vệ Chương nằm rạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4802707/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.