Lúc màn đêm đã buông hẳn xuống, Tề Tiêu đã từ chỗ Tiêu Dương về Đông Cung. Nàng đi tới phòng thái tử, chỉ thấy thái tử đang tự băng bó vết thương, trên quần áo dưới đất đều là máu.
Thấy có người nhảy từ cửa sổ vào, y vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy rõ người tới là ai, thái từ vừa mừng lại vừa sợ.
"Nàng...sao nàng lại quay lại..." thái tử muốn đứng dậy tiến lên, nhưng không ngờ lại động đến vết thương, đau đến nỗi phải hít một hơi khí lạnh.
Tề Tiêu thấy thế vẫn là không đành lòng, tiến lên giúp y băng bó vết thương.
"Vì sao Người không gọi người?", Tề Tiêu vừa băng bó vừa hỏi.
"Nếu chuyện tối nay để kẻ khác biết được, A Tiêu sẽ khó tránh khỏi họa lao tù", thái tử đáp: "Được rồi, tại sao nàng lại quay về?"
"Thiếp muốn đi đâu thì đi đó. Chẳng lẽ thái tử không muốn về sao?"
"Không có" thái tử vội vàng phủ nhận.
Vừa nói chuyện Tề Tiêu vừa băng bó kỹ cho thái tử. Tề Tiêu tìm ra trong ngăn kéo quần áo sạch sẽ cho thái tử rồi rời đi.
Tề Tiêu về đến phòng nghỉ ngơi một canh giờ liền nghe thấy thị vệ ngoài cửa thông truyền, nói Hoàng hậu nương nương giá lâm, muốn gặp thái tử cùng thái tử phi.
Vì sao mới sáng sớm Hoàng hậu đã tới đây, thực sự rất kỳ quái. Tề Tiêu nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn sửa soạn trang điểm, chuẩn bị gặp mặt Hoàng hậu.
Tề Tiêu vừa mới đi tới cửa, thái tử vừa lúc cũng đến.
"Sao Hoàng hậu lại tới đây?", Tề Tiêu hỏi thái tử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phuong-yet/501433/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.