Chương trước
Chương sau
Biết được tin tức này, Tề Tiêu tìm thời cơ lén ra ngoài tìm Tiêu Dương.
Lúc này Tiêu Dương đang ở hành lang trong vương phủ, một con bồ câu trắng như tuyết bay tới, đậu ở trên cánh tay của hắn.
Tiêu Dương gỡ xuống tờ giấy dưới chân bồ câu đưa thư, mở ra.
"Điện hạ, Lý Trạch quận trưởng nói gì thế?", Vương Dực ở một bên vội vàng hỏi.
"Lý Trạch gởi thư, Kinh Châu thật sự tụ tập hơn vạn loạn dân, có điều vô cùng kỳ lạ. Những loạn dân này như thể có người đứng sau tổ chức vậy, cũng không vào nhà cướp của, cũng không đánh giết người dân, chỉ tụ chung một chỗ, bịa đặt thanh thế".
Tiêu Dương đang trầm tư, đột nhiên một người áo đen từ trong phòng nhảy ra.
"Là ai!" Vương Dực rút kiếm ra bảo hộ ở phía trước Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn hắc y nhân rồi phất tay bảo Vương Dực lui xuống.
"Thái tử phi nương nương, sao Người lại tới đây?" Tiêu Dương hỏi.
Tề Tiêu cởi khăn che mặt, đi tới phía trước, nói chuyện của Từ Khởi Lệ cho Tiêu Dương.
"Ah? Quả nhiên, Từ Phụ thật sự muốn tạo phản rồi", Tiêu Dương cười lạnh nói.
"Vậy ngươi dự định như thế nào?"
"Nghêu cò tranh nhau ngư ông đắc, đợi cho Lương đế cùng Từ Phụ lưỡng bại câu thương, chúng ta thừa dịp loạn đoạt mệnh Lương đế, mỗi người báo thù rửa hận", Tiêu Dương tức giận nói, "Xem ra không lâu nữa, thành Kim Lăng này sẽ nghênh đón một hồi máu tanh mưa nồng, Người cũng phải cẩn thận một chút".
Tề Tiêu gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Một tháng sau trong triều, đại thần và Hoàng đế đang nghị sự thì đột nhiên ngoài cửa có người hô to, "Tám trăm dặm cấp báo! Tám trăm dặm cấp báo!"
Chúng đại thần nghe vậy thì đều rối rít xao động, châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.
Lương đế ý bảo thám báo ở ngoài vào điện, người đến vội vã chạy vào, thở hổn hển nói, "Bệ hạ, không xong! Từ Phụ mưu phản rồi! Ông ta đã dẫn năm vạn quân xuất phát về phía Kim Lăng, còn Thứ sử Kinh Châu Vương Huyền đang dẫn ba vạn thủy quân xuôi Trường Giang xuống! Bây giờ đã cách Kim Lăng chỉ một trăm dặm mà thôi!"
Lời vừa nói ra, cả triều náo động. Lương đế cũng giận dữ, "Hắn làm sao dám! Trẫm đối đãi với hắn là ân trời cao đất rộng, Từ Phụ tên khốn kiếp này!". Lương đế nộ khí công tâm, phun ra một búng máu đen rồi ngất ngay tại chỗ.
Các đại thần vội vã hô to, "Thái y, mau gọi thái y!", trên điện nhất thời loạn thành một đoàn.
"Mọi người bình tĩnh lại cho ta! Chư vị đại nhân đều là trụ cột nước nhà, đâm quàng đâm xiên như vậy loạn thành một đoàn còn ra thể thống gì nữa!", thấy có người ra mặt chủ trì cục diện các đại thần mới yên tĩnh lại.
"Cao công công, ngươi đưa bệ hạ trở về bên trong điện, lập tức truyền thái y", thái tử ý bảo Cao Phúc, "Chư vị đại nhân theo ta cùng nhau thương nghị cách ngăn địch".
Lúc đó ở trong thành Kim Lăng có năm vạn cấm quân, thái tử hạ lệnh toàn quân cố thủ thành trì, chia hai vạn ngăn chặn thủy quân của địch, cũng lệnh Từ, Thanh, Dương, Dự bốn Châu phát binh cứu viện.
Loạn binh mưu phản, Kim Lăng đặt giới nghiêm, trên đường đều là binh sĩ mặc giáp cầm kiếm.
Hoàng đế bị bệnh, thái tử giam quốc liền ở lại Hoàng cung, Tề Tiêu ở Đông cung hành động dễ dàng hơn rất nhiều.
"Nương nương", Toái Hồng đi vào phòng Tề Tiêu, "Tương Đông vương điện hạ có chuyện bảo ta truyền cho nương nương".
"Cô nương mời nói?" Tề Tiêu đáp.
"Điện hạ nhận được mật báo, giờ Dần canh ba ngày mai nội ứng của Từ Phụ sẽ mở cửa Đông ra, thả loạn quân vào thành, đến lúc đó xin nương nương hãy chú ý an toàn".
"Từ Phụ có nội gian ở trong thành sao?", Tề Tiêu nghi hoặc
"Từ gia là công thần khai quốc, cắm rễ ở Kim Lăng gần 60 năm, có hai ba tên tâm phúc có gì là kỳ lạ", Toái Hồng giải thích, "Nói chung, nương nương xin hãy cẩn thận nhiều hơn. Đến lúc đó loạn quân công phá Hoàng cung, điện hạ sẽ cùng nương nương hành động, ám sát Lương đế."
"Vậy loạn quân phải giải quyết như nào đây? Từ Phụ chẳng phải muốn gây họa một phương sao?"
"Từ Phụ tội ác chồng chất, điện hạ sẽ không bỏ qua cho hắn, nương nương yên tâm."
...
Ngày hôm sau, Từ Phụ quây vây bốn, lưỡng quân đổ máu tới hoàng hôn, máu chảy thành sông. Thế nhưng thành cao hào sâu, thêm cấm quân kiêu dũng thiện chiến, loạn quân không chiếm được thế.
Rất nhanh đã đến giờ Dần canh ba, Tề Tiêu cùng Thiển Bích thu thập đồ đạc xong, mặc y phục dạ hành, chuẩn bị đi cùng Tiêu Dương thực hiện kế hoạch.
Nơi cửa thành, một lão thái giám cùng mấy người đã đi tới.
"Đứng lại! Các ngươi là ai!", tướng quân giữ cửa quát.
"Bệ hạ có chỉ, chư quân nghe lệnh!", lão thái giám lấy thánh chỉ trong tay ra, chúng tướng nhao nhao quỳ xuống nghe lệnh.
Chỉ thấy lão thái giám từ từ mở ra thánh chỉ, người phía sau liền chen nhau lên, cắt hầu đám quân sĩ giữ cửa...
Đám nội ứng vừa mở cổng thành vừa dày vừa nặng ra, đốt đuốc báo hiệu cho loạn quân ngoài thành. Từ Phụ thấy tin tức liền hạ lệnh cho quân vọt vào trong thành. Quân coi giữ trong thành phản ứng kịp, vội vã ngăn, lại bị Từ Phụ đánh bất ngờ không kịp trở tay, sĩ tốt cửa Đông rất nhanh đã tán loạn.
Từ Phụ đi tới trước mặt lão thái giám nói, "Cao công công, nhờ có ngươi cả. Đến khi ta đăng cơ nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho ngươi!"
"Đại tướng quân, lão nô chịu ân huệ Từ gia, sao dám không hết sức được? Đại tướng quân mau theo ta đi vào cung đi", Cao Phúc nói.
Từ Phụ gật đầu, mang theo binh mã vội vã hướng về phía hoàng cung.
"Điện hạ!"
Thái tử một ngày mệt nhọc, mới vừa nằm xuống nghỉ ngơi liền thấy có người vội vã chạy vào.
"Điện hạ, Cao Phúc ám thông với Từ Phụ, đánh lừa thủ vệ quân sĩ, mở cửa thành, bây giờ đã loạn tới hoàng cung rồi!", Đoạn Văn báo.
Thái tử nghe vậy cũng tức giận, "Xem ra ý trời muốn diệt Đại Lương của ta rồi", nói xong lại phun ra một búng máu.
"Điện hạ!" Đoạn Văn vội tiến tới đỡ thái tử, "Bây giờ điện hạ mau rời đi từ cửa sau, thần cùng Lâm Nguyên nhất định sẽ liều mạng hộ tống điện hạ ra khỏi thành. Chỉ cần điện hạ còn liền có thể hiệu lệnh cho binh mã các châu thảo phạt Từ Phụ", Đoạn Văn khuyên nhủ.
"Đi? Phụ hoàng mẫu hậu còn ở đây, sao ta có thể đi?", thái tử cười khổ nói, "Trọng Lễ, triệu tập các quan viên sĩ tốt còn lại trong hoàng cung với Võ Anh Điện. Bổn thái tử sẽ ở đó đợi Từ Phụ".
"Vâng", Đoạn Văn tuân lệnh, vội vã đi ra ngoài điện.
Tương Đông vương quý phủ.
"Điện hạ, thái tử phi tới", Vương Dực nói, đi theo phía sau là Tề Tiêu và Thiển Bích đang mặc y phục dạ hình.
"Chuẩn bị xong chưa? Chuyến này thật sự sinh tử khó liệu", Tiêu Dương nói.
"Ta sống chính là vì báo thù, chết có sợ gì!", Tề Tiêu ngữ khí kiên định.
"Vương Dực, người của chúng ta đã chuẩn bị xong chưa?", Tiêu Dương hỏi.
"Thuộc hạ sớm đã an bài thỏa đáng", Vương Dực vỗ tay một cái, phía sau liền có hơn mười hắc y tử sĩ đi ra.
Tề Tiêu nhìn kỹ lại, trong đó còn có Toái Hồng, thái y và tiểu nhị của Tế Thế y quán.
"Tốt. Lập tức hướng hoàng cung xuất phát!", Tiêu Dương nói.
"Làm thế nào cho phải giờ, Từ Phụ làm sao lại đánh vào nhanh như vậy được?"
"Hắn sẽ không giết chúng ta đâu?"
"Thành Kim Lăng đã mười năm chưa từng đổ máu, xem ra hôm nay máu chảy thành sông rồi".
Trên mặt đám đại thần đều là vẻ sợ hãi, nghị luận ầm ĩ.
Thái tử lẳng lặng đứng trên điện, không biết đang suy nghĩ gì.
Lương đế ngồi trên long, trên mặt đã không có vẻ uy phong những ngày qua, vẻ mặt tái nhợt ốm yếu.
Trời dần dần sáng, ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên tiếng đánh nhau ồn ào, cấm quân còn sót lại vẫn đang gắng sức chống đỡ phản quân.
Sau đó không lâu, tiếng chém giết cũng dần dần biến mất, ngược lại thay bằng tiếng đập cửa kịch liệt.
Giang Phong Miên mang theo số cấm quân còn thừa lại ngăn ở trước điện, còn có mấy người võ quan cũng cầm đao xông ở phía trước.
"Mở cửa ra đi", Lương đế hữu khí vô lực nói.
Ngoài cửa loạn quân rất nhiều, cửa điện bị công phá chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Cấm quân tuân lệnh mở cửa.
Cửa vừa mở ra, loạn quân liền vọt vào, Từ Phụ chậm rãi đi đến, khắp khuôn mặt là nụ cười đắc ý, trường kiếm trên tay còn đang nhỏ máu.
"Bệ hạ, hi vọng Người vẫn khỏe", Từ Phụ cười nói.
"Từ Phụ, trẫm đối với Từ gia không tệ, vì sao ngươi lại tạo phản!"
"Bệ đã ngồi long ỷ lâu rồi, thần cũng muốn thử một chút, thần hôm nay cũng muốn làm Tào Mạnh Đức nhà Hán, Hoàn Nguyên Tử nhà Tần", Từ Phụ nói.
"Ngươi! Khụ khụ...", Lương đế che ngực ho khan không ngừng.
"Còn ngươi nữa, Cao Phúc, ngươi theo trẫm hơn ba mươi năm lại cùng phản đồ nội ứng ngoại hợp!"
"Lão nô vốn là người của Từ gia, năm đó phụng mệnh Từ lão thái sư tới phụng dưỡng bệ hạ, chỉ có thể trách bệ hạ nhìn người không rõ".
"Ghê tởm!" Lương đế giận dữ, cầm lấy cung bắn một mũi tên vào mi tâm Cao Phúc.
"A...", Cao Phúc kêu một tiếng rồi ngã xuống.
"Xem ra bảo đao của bệ hạ chưa già đâu, nhưng mà cũng là chó cùng rứt giậu mà thôi, bệ hạ vẫn nên mau viết chiếu nhường ngôi cho ta, còn có thể giữ lại được một con đường sống, bằng không...", Từ Phụ cười nhạt.
"Ngươi si tâm vọng tưởng, trẫm dẫu có chết cũng sẽ không cho ngươi được như nguyện!"
"Bệ hạ cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác", Từ Phụ hét lớn một tiếng, loạn quân đồng loạt xông lên.
Lưỡng quân chém giết, tiếng đao kiếm lan vào trong đại điện. Cung nữ thái giám, còn có vài quan viên sức khỏe yếu ớt đều bị giết chết.
Lúc này ở nóc phòng, Tiêu Dương nghe được động tĩnh, cũng bắt đầu hành động, nhảy vào từ cửa sổ nhắm thẳng tới Lương đế.
Giang Phong Miên thấy thế liền vội xoay người lại bảo hộ Lương đế, thái tử cũng gọi Đoạn Văn cùng nghênh chiến hắc y tử sĩ.
Tiêu Dương võ thuật tối cao, phi thân liền nhảy qua bậc cấp, hắn bị Giang Phong Miên ngăn lại, hai người tương xứng, quấn đấu.
Thái tử giơ kiếm đứng ở trước ghế rồng, bảo hộ Lương đế.
Tề Tiêu bị Đoạn Văn ngăn lại, không lên trước được. Không nghĩ tới công phu của Đoạn Văn lại lợi hại như vậy, không hổ là cận thần mà thái tử tin cậy nhất. ơn mười chiêu hạ tới, nàng dần dần cầm cự không nổi nữa.
Cũng may Thiển Bích cùng Toái Hồng thấy thế bèn đuổi tới trợ giúp. Đoạn Văn cùng ba người chiến đấu thành một đoàn nhưng không hề yếu thế chút nào.
Từ Phụ thấy thế cũng tới vô giúp vui, trong đại điện ba nhóm người loạn chiến thành một mớ hỗn độn.
Tề Tiêu không muốn triền đấu, móc từ trong áo ra một nắm vôi ném vào Đoạn Văn. Đoạn Văn né tránh, Tề Tiêu nắm lấy cơ hội nhằm về phía Lương đế. Toái Hồng cùng Thiển Bích và Vương Dực mới tới tiếp tục triền đấu với Đoạn Văn.
Lúc này bên người Lương đế chỉ còn một mình thái tử. Tề Tiêu giơ kiếm đâm về phía thái tử, mũi kiếm giao phong, thái tử trong nháy mắt liền nhận ra nàng.
*
Võ Anh Điện đánh một trận, người tử thương vô số. Lương đế bị Từ Phụ nhốt ở trong cung, Tiêu Dương nhân lúc loạn lạc chạy trốn, tung tích thái tử không rõ, Từ Phụ phong quang vô hạn.
"Phụng Kiên, bây giờ mặc dù ta nắm giữ Kim Lăng nhưng văn võ bá quan cùng Thứ sử các nơi sinh lòng bất mãn, ngươi nói nên làm thế nào cho phải?" Từ Phụ cùng biểu đệ Vương Huyền đang thương nghị.
"Đại tướng quân bây giờ nếu như trực tiếp đăng cơ sợ là không thích hợp, không bằng trước tiên bồi dưỡng một con rối, chậm rãi thu hồi lại binh quyền các nơi, sau đó sẽ vạch tiếp đại kế", Vương Huyền đề nghị.
"Tốt, vậy theo kế sách của ngươi. Đứa con thứ bảy của Hoàng đế là Nghiễm Lăng vương Tiêu trời sinh tính nhu nhược, lập hắn làm đế đi. Ngươi mau đi làm cho lão Hoàng đế viết chiếu nhường ngôi đi", Từ Phụ nói, "Được rồi, tượng đồng ta muốn đúc đã xong chưa?"
"Cái này... Đại tướng quân, không biết tại sao tượng đồng đúc bốn lần đều không thành công, bên ngoài có đồn đãi nói..." Vương Huyền đang do dự.
"Bên ngoài nói cái gì!"
"Nói Người phạm thượng tác loạn, không phải là ý trời đã định".
"Đáng hận! Ta muốn xem có kẻ nào còn dám phản đối ta! Giết hết đám không nghe lời này cho ta!", Từ Phụ hung hăng nói.
"Không không không, không thể được. Chúng ta tuy là đã khống chế cấm vệ quân cùng kinh thành, nhưng dù sao dân tâm bất ổn, lạm sát chỉ sinh biến cố", Vương Huyền vội vàng khuyên nhủ.
"Ta muốn xem kẻ nào dám phản đối ta! Giết!" Từ Phụ gầm lên.
Vương Huyền nói về mặt hại, nói hết cả nước bọt mới làm dịu oán khí của Từ Phụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.