"Đoạn Văn", thái tử nhẹ giọng kêu: "Chuyện mấy ngày trước có thể thấy trong Đông Cung có tay mắt của kẻ khác, ngươi và Lâm Nguyên tra rõ cho ta". 
"Tuân mệnh", Đoạn Văn đáp: "Có thể phải mượn cớ để kéo chúng ra ngoài". 
"Không cần, trước tiên không cần rút dây động rừng, ta đoán bọn họ cũng không gây ra sóng gió gì được". 
Đoạn Văn gật đầu, thi lễ xong liền cáo lui, nhưng vừa tới cửa đã thấy Tề Tiêu đi đến. 
"Mấy ngày nay điện hạ có khá hơn chút nào không?", Tề Tiêu hỏi. 
"Đã tốt hơn nhiều rồi, ta đã khiến nàng phải lo lắng", thái tử ôn nhu cười nói: "Được rồi, mấy ngày nữa các quan tam phẩm trở lên sẽ từ bên ngoài vào kinh thành báo cáo công tác, ta có thể sẽ bận rộn, không thể ở với nàng được". 
"Điện hạ còn chưa khỏi hẳn, sao lại bận rộn chuyện công được?", Tề Tiêu nhíu mày. 
"A Tiêu yên tâm, chỉ là gặp mấy vị đại thần thôi, sẽ không mệt mỏi đâu", thái tử suy tư một chút, "Đáng lẽ phải đón năm mới tốt đẹp, bởi vì ta mà nàng đã vất vả rồi. Mấy ngày nay nàng nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn". 
"Đa tạ điện hạ rồi." 
Được thái tử cho phép tùy ý ra ngoài, Tề Tiêu nghĩ thầm muốn nhân cơ hội này đi gặp Tiêu Dương, thương lượng kế hoạch tiếp theo. 
Tề Tiêu bảo Toái Hồng đi truyền lời, hai người hẹn nhau ở một y quán ở ngõ Quảng An. 
Tề Tiêu dẫn theo Thiển Bích ra cửa tử sớm, tìm đường nhỏ mà đi để tranh tai mắt của người khác, rốt cuộc đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phuong-yet/501432/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.