Đợi tất cả mọi người rời đi xong, trong phòng chỉ còn thái tử cùng Tề Tiêu. Thái tử không chịu nổi nữa ngã xuống, Tề Tiêu vội vàng ôm lấy y, hai người cùng nhau quỳ trên mặt đất.
"Điện hạ, Người sao thế?" Tề Tiêu cực kỳ đau lòng.
"A Tiêu, ta lạnh quá, lạnh quá", thái tử suy yếu vô cùng, khác hoàn toàn với khi nãy.
Tề Tiêu nghe y nói thế thì ôm y càng chặt hơn, để đầu y rúc trong ngực mình. Hai tháng qua hai người chưa có hành động nào thân mật đến thế. Tề Tiêu tự tay áp lên trán y, phát hiện y lại sốt cao rồi.
"Điện hạ, sao Người chẳng biết quý trọng cơ thể mình? Nô tỳ không đáng để Người phải như vậy", Tề Tiêu tràn ngập hổ thẹn.
"Đáng, chí ít hiện tại ta có thể ở trong ngực của nàng, có thể cảm nhận chân được nhiệt độ của nàng", thái tử nói rất nhỏ, nhưng mỗi câu mỗi chữ như đang mạnh mẽ đập vào tim Tề Tiêu.
"Ta thích nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã thích nàng, nàng biết không... Nhưng vì sao nàng lại lúc nóng lúc lạnh, chợt xa chợt gần với ta... Chúng ta rõ ràng là phu thê, vì sao không thể, không thể... Có phải chỉ có như thế này nàng mới đối xử tốt với ta một chút... Khụ khụ khụ...", thái tử như không còn đủ tỉnh táo, nói năng đứt quãng, như là chạm tới chân tình nên chợt ho khan.
Tề Tiêu nhẹ nhẹ vỗ về lưng của y, "Điện hạ, trước tiên Người đừng nói gì cả, trên mặt đất lạnh lắm, nô tỳ dìu Người tới giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phuong-yet/501431/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.