Chương trước
Chương sau
Trên xe ngựa.
"Có người muốn giết nương nương, thái tử chỉ vô tình chịu thay nương nương thôi", Tiêu Dương nói.
"Ta biết, sợ là Từ Phụ gây nên. Lúc đó ta đã thấy kỳ quái sao ông ta lại mời rượu ta, quả thật là không có ý tốt. Hiện tại cục diện này nên như thế nào đây?"
"Toái Hồng tinh thông y thuật, có lẽ sẽ có cách cứu thái tử".
"Được, ta bảo Thiển Bích gọi cô ấy đến xem".
Trong phòng, thái tử lẳng lặng nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Toái Hồng chẩn bệnh cho y xong thì thở dài một hơi, "May mà năm đó ta và sư phụ đã từng cứu một người cũng trúng Ngũ Tuyệt Tán, còn nhớ phương pháp giải độc. Ta đo sắc thuốc, một ngày sau thái tử sẽ tỉnh lại".
"Vậy làm phiền Toái Hồng cô nương rồi", trên mặt Tề Tiêu rốt cục cũng xuất hiện vẻ vui mừng.
"Ngươi sao lại phương thuốc này cho ta thành một phần, ngày mai ta sẽ đi tìm Tuân viện phán một chuyến", Tiêu Dương nói với Toái Hồng.
*
Ngày hôm sau, trong thái y viên, Tiêu Dương đưa phương thuốc cho viện phán Tuân Hồng.
"Xin hỏi Tương Đông vương, phương thuốc này đến từ đâu?", Tuân Hồng hơi nghi hoặc một chút.
"Lúc bổn vương chu du tứ phương đã quen biết một vị danh y, thuốc này là nhờ vị đó giúp đỡ. Xin Tuân viện phán không nói cho người khác biết ta là người đã đưa phương thuốc này, coi như là ta trả ơn cho đại nhân đi",Tiêu Dương nói.
"Được rồi, nhưng mà vì sao Tương Đông vương điện hạ lại giúp ta?"
"Một, thái tử là thái tử của cả đất nước này, là huynh trưởng của bổn vương, cho nên không thể xảy ra chuyện gì. Hai, trước kia tiên sư Hoài Thuật bị thương ở trên chiến trường, nhờ có mười ba mũi kim của viện phán mới khiến người sống lại, không biết viện phán còn nhớ không?"
Tuân Hồng nhớ lại chuyện cũ, gật đầu.
"Hy vọng viện phán đại nhân nhớ được ước định của chúng ta." nói rồi Tiêu Dương liền xoay người rời đi.
"Điện hạ, chờ đã!", Tuân Hồng đột nhiên gọi Tiêu Dương lại.
"Đại nhân còn có chuyện gì?"
Tuân Hồng đóng cửa lại, sắc mặt nghiêm túc, nói khẽ với Tiêu Dương, "Nguyên Hựu năm thứ mười bảy, Từ Phụ nói là phụng mệnh bệ hạ lấy đi một chai Bích Lạc Hoàng Tuyền Tán. Loại độc này có thể khiến cho cơ thể người dần dần suy yếu, chậm rãi chết đi, giống như bị bệnh. Năm đó Hoài Thuật cũng không phải chết bệnh, mà là chết bởi Bích Lạc Hoàng Tuyền. Ta từng chứng kiến thi thể của ông ấy, vừa liếc mắt đã biết là loại độc này, nhưng khi đó ta biết đó là ý của bệ hạ nên vẫn chưa nói cho bất luận kẻ nào. Lão già ta sang năm cũng cáo lão hồi hương rồi, cho nên..." Tuân Hồng dường như đã quấn quýt vì chuyện này rất lâu.
Tiêu Dương mặc dù sớm có hoài nghi nhưng lúc tự mình nghe được chân tướng vẫn là vô cùng khiếp sợ. Sư phụ là một đại danh tướng, vì nước chinh chiến hơn ba mươi năm, lại chết trong tay đám người đó, thật đáng buồn làm sao.
"Đa tạ viện phán đại nhân, ta biết rồi." Tiêu Dương siết chặt nắm tay, rời khỏi thái y viện.
Tiêu Dương ra khỏi thái y viện không lâu sau liền gặp được Giang Phong Miên.
"Sư huynh, án tra như thế nào rồi?", Tiêu Dương hỏi.
"Còn chưa có tiến triển gì. Suốt đêm qua ta đã tra hỏi cung nữ thái giám một phen, vốn định tra xem lúc đi lấy nước có ai không có mặt, lại không tra được kết quả. Nghe Tuân viện phán nói loại độc này đặc biệt, ta nghĩ đi tra nguồn gốc của của nó", Giang Phong Miên nói.
"Được rồi sư huynh, đệ nghĩ chuyện đi lấy nước không phải là ngẫu nhiên, sư huynh nhanh đi tìm mấy cung nhân bị trục xuất đi, tránh để hung thủ giết người diệt khẩu".
"Đệ nói có lý, ta lập tức phái người đi ngay. Được rồi, thái tử điện hạ tình hình như thế nào rồi?"
"Mấy ngày nữa liền không có gì đáng ngại rồi", Tiêu Dương đoán chừng.
"Vậy là tốt rồi, như vậy ta đi trước đây", Giang Phong Miên còn bận tra án, hai người liền vội vã nói lời chia tay.
*
Trong Đông cung.
Tề Tiêu trông coi thái tử đã ngủ mê man một ngày, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nếu thật sự đi tới bước kia rồi, nàng nên đối mặt với Thái tử như nào đây?
Tề Tiêu cầm khăn đã ngâm qua nước nóng, nhẹ nhàng chà lau thân thể cho y, đột nhiên cảm thấy thái tử có động tĩnh, trong lòng biết y chắc là đã tỉnh, liền nhẹ kêu y mấy lần.
Thái tử chậm rãi mở mắt ra, thấy nàng thì giùng giằng muốn ngồi dậy nhưng không có sức để đứng dậy.
Tề Tiê đỡ y, ý bảo y nằm yên, "Điện hạ đừng nhúc nhích, người muốn nói gì với nô tỳ?"
"Ta đây là thế nào?", thái tử hữu khí vô lực hỏi.
Tề Tiêu báo lại chuyện đêm đó cho thái tử nghe. Thái tử nghe vậy thì nhắm hai mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới mở mắt.
"Thân thể điện hạ như thế nào rồi?", Tề Tiêu hỏi.
"Toàn thân vô lực, ngực vừa đau vừa khó chịu", thái tử trông rất suy yếu, mặt không có chút huyết sắc nào.
"Điện hạ chờ chút, nô tỳ đi gọi Toái Hồng cô nương đến xem."
Thái tử gật đầu, Tề Tiêu liền đi ra ngoài gọi người.
Chỉ chốc lát sau, Tề Tiêu mang theo Toái Hồng tới. Toái Hồng bắt mạch cho thái tử xong, nói rằng, "Điện hạ thân trúng kịch độc, suy yếu là bình thường, còn cần uống thuốc thêm một đoạn thời gian mới có thể khỏi hẳn. Về phần cơn đau chỗ ngực thì có thể châm kim để xoa dịu, có thái y viện ở đây, điện hạ có thể mời thái y đến đây."
"Được, đa tạ cô nương, thái tử phi có thể được lương y như vậy thật là may mắn", thái tử nói.
Đợi Toái Hồng rời đi rồi, thái tử nói với Tề Tiêu: "A Tiêu nhất định cũng mệt mỏi rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi".
"Nô tỳ không mệt, nô tỳ ở đây phụng dưỡng điện hạ", Tề Tiêu đối với thái tử rất là hổ thẹn, lúc này thầm nghĩ muốn làm gì đó cho y.
"Nàng đi nghỉ ngơi đi, để Đoạn Văn tới chăm sóc ta là được rồi", thái tử cố ý khuyên nàng, nàng cũng không tiện bướng bỉnh, đành hành lễ cáo lui.
*
Từ phủ.
"Khởi Lệ, con và Đạc mau tới Đông cung vấn an thái tử, mặc kệ hắn có gặp con hay không cũng không quan trọng, đến lúc đó để cho đại ca con len lén lẻn vào trong phòng Tề Tiêu, nhét độc này vào trong góc phòng cô ta. Sau đó ta sẽ kiếm cớ đi lục soát, bắt được tang vật của cô ta", sau khi Từ Phụ biết thái tử đã tỉnh thì suy tư một phen, nghĩ ra độc kế này.
"Phụ thân nói có lý, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, nếu bị người khác phát hiện dấu vết cũng không hay", Từ Đạc phụ họa nói.
"Phụ thân, con gái có hơi sợ. Trước kia chúng ta suýt chút nữa hại chết thái tử, lỡ như..." Từ Khởi Lệ do dự nói.
"Khởi Lệ, đừng có lòng dạ đàn bà. Tề Tiêu xong đời, vị trí thái tử phi ắt sẽ là của con. Hai con đi chuẩn bị một chút rồi lên đường đi", Từ Phụ vung tay lên, đưa độc dược cho Từ Đạc, thúc giục bọn họ mau mau hành động.
Vừa qua buổi trưa, hai huynh muội Từ gia liền đi tới Đông cung vấn an thái tử. Lúc đó thái tử còn đang nghỉ ngơi, Tề Tiêu liền bảo Đoạn Văn mời hai người đi.
"Từ thiếu tướng quân, Từ cô nương, điện hạ đã ngủ rồi, tâm ý của hai vị ta sẽ chuyển tới điện hạ, hai vị vẫn nên trở về đi", Đoạn Văn khách khí uyển chuyển nói.
"Vậy được rồi, vậy kính xin trưởng sử nhận lấy lễ vật để bày tỏ chút tâm ý của bọn ta".
Đoạn Văn cúi đầu tiếp nhận lễ vật, Từ Đạc lại mượn cớ quá mót muốn đi nhà xí, tìm cơ hội lẻn vào trong phòng Tề Tiêu.
Qua hồi lâu, Từ Khởi Lệ ngó trái ngó phải cũng không thấy đại ca trở về thì rất lo lắng, lại qua một nén nhang, mới thấy Từ Đạc đang đắc ý xuất hiện.
"Ca ca, sao huynh đi lâu vậy? Có thuận lợi không?"
"Đã thành công rồi, chỉ là Đông cung lớn quá, tìm được phòng của cô ta cũng phải tốn công tốn sức".
Làm xong chuyện muốn làm, hai người vội vã rời khỏi Đông cung, trở về báo cho Từ Phụ biết.
Từ Phụ biết được kế hoạch thành công, ngựa không ngừng vó tiến cung gặp mặt Đế hậu, nói dối có cung nữ trong cung tố cáo, có được manh mối chứng minh thái tử phi hạ độc, mời Hoàng đế cùng Hoàng hậu đi tới bắt người. Dưới sự kích động của Hoàng hậu, Lương đế đáp ứng.
Đế hậu xa giá oai nghiêm đi tới Đông cung trước. Từ Phụ mang theo đại đội cấm quân đi theo, dọc theo đường đi dân chúng nhao nhao quỳ xuống đất đón chào, thật là uy phong.
Đi tới Đông cung, Từ Phụ mang binh xông thẳng vào Đông cung, hướng vào phòng Tề Tiêu. Trung lang tướng (1) vệ suất Đông cung không rõ tình huống gì, mang đội vệ binh đến đây ngăn cản.
"Đại tướng quân mang binh xông vào Đông cung là muốn tạo phản sao!", Lâm Nguyên cản đường khiến Từ Phụ giận lắm.
"Lâm trung lang, bổn tướng phụng mệnh bệ hạ đến đây, ngươi chưa thấy xa giá của bệ hạ và Hoàng hậu sao!", Từ Phụ nói xong thì đẩy đám người đang ngăn lại ra, không nói không rằng xông vào trong.
Tề Tiêu ở bên trong phòng nghe được bên ngoài loạn tao tao, vừa định gọi Thiển Bích đi ra xem một chút, liền thấy đoạn văn vội vả chạy vào.
"Nương nương, Từ Phụ nhận mệnh của bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, nói là có bằng chứng nương nương độc hại thái tử, hiện tại đang tra soát phòng nương nương".
"Ta biết rồi, giờ ta sẽ qua đó", Tề Tiêu không chút hoang mang nói, Từ Phụ tới thật nhanh.
"Vậy có cần phải nói cho điện hạ không?", Đoạn Văn hỏi.
"Không cần, thân thể điện hạ còn đang yếu, vừa mới ngủ được, đừng quấy rầy điện hạ. Phiền Đoạn trưởng sử ở lại chăm sóc điện hạ", nói rồi Tề Tiêu liền chuẩn bị đi đối mặt với một hồi mưa tanh gió nồng.
Lúc Tề Tiêu đi tới trong phòng, bên trong đã chật kín người. Lương đế cùng Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, Từ Phụ đứng một bên, vẻ mặt đắc ý.
Tề Tiêu hành lễ xong thì trực tiếp quỳ trên đất.
"Không biết bệ hạ và Hoàng hậu nương nương lâm, không thể tiếp đón từ xa. Không biết bệ hạ và Hoàng hậu nương nương tới đây là muốn dạy dỗ nô tỳ chuyện gì?"
"Choang" một tiếng, Hoàng hậu ném bình hoa về phía nàng, bình hoa vỡ thành từng mảnh ở trước mặt nàng.
"Vì chuyện gì lòng ngươi biết rõ! Ngươi độc hại thái tử, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực! Người đâu! Giải cô ta vào thiên lao!", Hoàng hậu cả giận nói.
Hai tên cấm quân ở ngoài cửa tiến vào muốn lôi Tề Tiêu đi, Tề Tiêu ra sức tránh thoát, "Nô tỳ không độc hại thái tử, nương nương nói chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, vậy xin Hoàng hậu cho nô tỳ một câu trả lời hợp lý, để nô tỳ chết còn có thể nhắm mắt!"
"Ngươi còn có cái gì chống chế nữa? Mau đưa cô ta xuống!", Hoàng hậu thúc giục.
"Hoàng hậu nương nương chậm đã!" ngoài cửa vang lên một thanh âm quen thuộc, là thái tử! Tề Tiêu cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Thái tử đi vào trong phòng, vén vạt áo lên, thẳng tắp quỳ xuống ở bên cạnh Tề Tiêu. Tề Tiêu thấy y mặc huyền y, sắc mặt lại trắng đến đáng sợ thì cực kỳ lo lắng, nhỏ giọng hỏi, "Sao điện hạ lại tới đây?"
Thái tử không nói gì, chỉ nhìn nàng, ý bảo nàng yên tâm.
"Nhi thần cũng muốn biết chân tướng, xin Hoàng hậu nương nương cho nhi thần biết!", thái tử nhìn về phía Hoàng hậu cùng Lương đế.
"Hoàng hậu, nàng giải thích cho cô ta biết đi, cũng để Dục Nhi thấy rõ bộ mặt của cô ta", Lương đế nói.
Hoàng hậu nhìn về phía Từ Phụ, ý bảo ông ta tiến lên. Từ Phụ xuất ra một chai độc dược, khinh thường nói: "Thái tử phi nương nương, đây là độc dược tìm được ở trong phòng ngươi, cùng một loại với độc mà thái tử trúng, ngươi còn biện giải gì không?"
"Độc dược? Đại tướng quân làm sao biết là độc dược? Chỉ là chút thuốc đau đầu bình thường ta hay uống mà thôi, đại tướng quân nghe ai bảo đây là độc dược?", Tề Tiêu cười nói.
"Ngươi, ngươi nói cái gì, làm sao có thể như vậy được! Ngươi nói nhăng gì đấy!" Từ Phụ nghe nàng nói mà kinh sợ.
"Đại tướng quân không tin thì có thể mời thái y nghiệm xem. Ta thấy Tuân viện phán cũng ở đây, không bằng Tuân viện phán tới xem thế nào?"
"Tuân thái y." Lương đế nhìn về phía Tuân Hồng.
Tuân Hồng tiếp nhận bình thuốc, dùng mũi ngửi một cái, lại đổ ra một ít, dùng ngón tay nghiền nát, tỉ mỉ nghiệm xem một phen, sau đó vuốt ve râu mép, nghiêm túc nói rằng: "Nương nương nói không sai, đích thật là chút thuốc bột chữa đau đầu mà thôi".
"Cái gì! Tuân viện phán ngươi đừng có làm sai, việc này không phải chuyện đùa!" trên trán Từ Phụ dần dần đổ mồ hôi.
"Ta làm nghề y hơn ba mươi năm, không sai được." Tuân Hồng nói.
"Đại tướng quân nếu không tin thì ta tự mình dùng cho ngươi xem", nói rằng Tề Tiêu lấy thuốc qua, thả vào trong nước, uống một hơi cạn sạch.
"Từ khanh, xem ra tình báo của ngươi sai rồi?" Lương đế lạnh lùng nhìn về phía Từ Phụ.
"Cái này... Thần đã vu oan cho thái tử phi nương nương, là lỗi của thần, xin bệ hạ trị tội!" Từ Phụ cũng cuống quít quỳ xuống, sắc mặt Từ Hoàng hậu lúc này cũng khó coi vô cùng.
"Từ Phụ tin lầm lời người khác, khiến thái tử phi bị vu oan, khiến trẫm và Hoàng hậu bị lừa, phạt bổng ba năm, giáng xuống tam phẩm, tịch thu quyền tuần tra chín cửa thành, không cho mang kiếm đi giày lên triều (2). Cao Phúc ngươi lập tức tuyên chỉ", Lương đế nói: "Hai người cũng đứng lên đi", Lương đế nhìn về phía thái tử cùng Tề Tiêu.
Tề Tiêu đỡ tay thái tử, để y mượn lực mình đứng lên.
"Trước đó đại tướng quân nói là cung nữ Đông cung tố cáo, không biết là ai?", thái tử đi tới trước mặt Từ Phụ, đột nhiên làm khó dễ, "Không nghĩ tới Đông cung còn có kẻ vong ân bội nghĩa như vậy".
Từ Phụ như một con chó sói hung tợn nhìn chằm chằm đám nữ tỳ.
Cung nữ Thúy Nhi ở một bên liền òa khóc, "Là nô tỳ bị ma quỷ làm cho mê muội, đố kị nương nương được điện hạ sủng ái nên đã nói dối như vậy, lừa dối đại tướng quân, nô tỳ chết tiệt! Nô tỳ chết tiệt!"
Thúy Nhi khóc lóc quỳ xuống, ra sức tát vào mặt mình.
"Lôi ra, đánh chết." không chờ người khác lên tiếng, Hoàng hậu liền lập tức phát lệnh.
Trong tiếng kêu khóc của Thúy Nhi, cô ta bị cấm quân tha đi đánh chết.
"Dục Nhi, hôm nay là trẫm xem xét không chu đáo, quấy rầy khiến toàn bộ Đông cung không được yên", Lương đế vỗ vỗ bả vai thái tử, "Mấy ngày nay con nghỉ ngơi cho tốt, bồi dưỡng thân thể, sau đó trẫm sẽ tặng con và thái tử phi chút lễ vật an ủi", sau đó Lương đế liền dẫn mọi người rời đi.
_______________________
(1) trung lang tướng: chức quan đứng đầu đội bảo vệ hoàng cung.
(2) thời xưa, các quan đại thần được Hoàng đế ủy quyền có thể được đeo kiếm và đi giày vào triều, đó được coi là một vinh dự lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.