Trên xe ngựa.
"Có người muốn giết nương nương, thái tử chỉ vô tình chịu thay nương nương thôi", Tiêu Dương nói.
"Ta biết, sợ là Từ Phụ gây nên. Lúc đó ta đã thấy kỳ quái sao ông ta lại mời rượu ta, quả thật là không có ý tốt. Hiện tại cục diện này nên như thế nào đây?"
"Toái Hồng tinh thông y thuật, có lẽ sẽ có cách cứu thái tử".
"Được, ta bảo Thiển Bích gọi cô ấy đến xem".
Trong phòng, thái tử lẳng lặng nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Toái Hồng chẩn bệnh cho y xong thì thở dài một hơi, "May mà năm đó ta và sư phụ đã từng cứu một người cũng trúng Ngũ Tuyệt Tán, còn nhớ phương pháp giải độc. Ta đo sắc thuốc, một ngày sau thái tử sẽ tỉnh lại".
"Vậy làm phiền Toái Hồng cô nương rồi", trên mặt Tề Tiêu rốt cục cũng xuất hiện vẻ vui mừng.
"Ngươi sao lại phương thuốc này cho ta thành một phần, ngày mai ta sẽ đi tìm Tuân viện phán một chuyến", Tiêu Dương nói với Toái Hồng.
*
Ngày hôm sau, trong thái y viên, Tiêu Dương đưa phương thuốc cho viện phán Tuân Hồng.
"Xin hỏi Tương Đông vương, phương thuốc này đến từ đâu?", Tuân Hồng hơi nghi hoặc một chút.
"Lúc bổn vương chu du tứ phương đã quen biết một vị danh y, thuốc này là nhờ vị đó giúp đỡ. Xin Tuân viện phán không nói cho người khác biết ta là người đã đưa phương thuốc này, coi như là ta trả ơn cho đại nhân đi",Tiêu Dương nói.
"Được rồi, nhưng mà vì sao Tương Đông vương điện hạ lại giúp ta?"
"Một, thái tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-phuong-yet/501430/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.