Tề Tiêu có việc tới tìm thái tử, vừa lúc nhìn thấy Từ Khởi Lệ đỏ bừng cả mặt, quẫn bách chạy ra khỏi phòng. Trong lòng Tề Tiêu không khỏi nghi hoặc.
"Điện hạ", Tề Tiêu nhẹ gõ cửa phòng, gọi thái tử mấy lần.
Thái tử nghe tiếng thì đứng dậy đi mở cửa, "A Tiêu, sao nàng lại tới đây? Có chuyện gì sao?"
"Mấy ngày trước nô tỳ bị ám sát, may mắn được Tương Đông vương cứu giúp, còn chưa tự mình đáp tạ cho nên ngày mai nô tỳ muốn qua phủ để tự mình đáp tạ. Nhưng nô tỳ là nữ quyến, có hơi bất tiện, cho nên muốn mời điện hạ cùng đi", Tề Tiêu nghĩ đến ước hẹn năm ngày với Tiêu Dương nên tìm một cái cớ.
"Được, ta biết rồi, ngày mai ta mang chút tạ lễ, đi tới đó với nàng", thái tử nhàn nhạt trả lời.
Tề Tiêu thấy tâm trạng thái tử không được tốt lắm, lại thoáng nhìn bầu rượu trên bàn, mở miệng hỏi: "Điện hạ uống rượu sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có, rượu là do Khởi Lệ mang tới.", nói rồi thái tử đi trở về bàn, cầm bầu rượu lên, đổ hết rượu xuống mặt đất.
Tề Tiêu nhìn thấy hành động này của thái tử thì càng thêm nghi hoặc, "Điện hạ, người đây là?"
Thái tử xoay người thấp giọng nói, "Trong rượu có bỏ thứ khác".
Tề Tiêu nghe vậy trong nháy mắt hiểu ra, hơi lo lắng hỏi, "Điện hạ có sao không?"
"Không sao", thái tử gác tay đi tới cửa, mặc cho gió lạnh thổi ở trên mặt của y, "Một ngày nào đó, liệu A Tiêu có đối xử với ta giống thế không?"
Tề Tiêu nghe nói như thế thì trong lòng bỗng rung động mạnh, nghĩ đến mục đích mà nàng tới Kim Lăng lại không biết nên đáp lời như thế nào.
Nàng cắn môi, đi tới kề vai bên thái tử, nói từng câu từng chữ, "Nô tỳ sẽ không như vậy!"
Thái tử không trả lời, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Tề Tiêu, ôm nàng vào trong ngực.
*
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi tới Tương Đông vương phủ. Lúc Từ Tiêu và thái tử tới, Tiêu Dương đang ở trong đình luyện kiếm cùng Giang Phong Miên. Hai người thân pháp như chim yến, đao kiếm tấn công, niềm vui tràn trề, người xem cũng không khỏi vỗ tay khen hay.
"Võ công của A Dương và Phong Miên thật tốt", thái tử vỗ tay tán dương.
Hai người nhìn thấy thái tử đến đây, lúc này mới dừng lại, đi tới hành lễ.
Tiêu Dương nhìn về phía nàng, nói: "Bái kiến thái tử phi nương nương".
Nam tử anh khí ở bên cạnh cũng nói với nàng: "Tại hạ là đại thống lĩnh cấm quân, bái kiến thái tử phi nương nương."
Tề Tiêu gật đầu đáp lễ.
"Hoàng huynh hôm nay đến đây, a Dương không thể tiếp đón từ xa, xin hoàng huynh thứ lỗi."
"Chuyện này A Dương không chê bọn ta quấy rầy là tốt rồi. Hôm nay bổn thái tử cùng thái tử phi đến đây là vì đáp tạ Tương Đông vương trước đó đã có công hộ giá", thái tử nháy mắt ra dấu với trưởng sử Đoạn Văn.
Đoạn Văn tiến lên đưa lên một cái hộp gấm. Thái tử mở hộp ra, chỉ thấy bên trong chứa một bộ giáp vàng.
"Bảo kiếm phải đi liền với bảo giáp. Bệ hạ ban thưởng bảo kiếm, bổn thái tử sẽ tặng bảo giáp cho đệ. Mặc dù không phải đao thương bất nhập nhưng vẫn có thể thêm một lớp bảo vệ".
"Đa tạ điện hạ."
Thừa dịp mấy người nói chuyện với nhau, Tiêu Dương âm thầm kín đáo đưa một tờ giấy cho Tề Tiêu. Tề Tiêu mượn cớ đi vệ sinh đi tới chỗ tối, mở giấy ra xem, chỉ thấy trên mặt giấy viết:
"Muốn mưu đế thì trước tiên phải diệt sạch Từ gia. Kẻ ám sát chính là Từ thị.
Tề Tiêu đọc xong liền xé bỏ tờ giấy, trở về tìm thái tử, chỉ chốc lát cũng đi trở về phủ.
Mấy ngày sau Tề Tiêu thừa dịp thái tử có việc xuất môn, lặng lẽ cùng Thiển Bích cải trang trốn ra ngoài bằng cửa sau, đi Vọng Nguyệt lâu ở phố Chu Tước. Hai người tìm một góc yên lặng ngồi xuống, gọi chút lạc và Vũ Tiền Long Tỉnh.
Vọng Nguyệt lâu là một trong những tửu lâu lớn nhất kinh thành. Khách nhân ở lầu hai dùng cơm, lầu một là đài diễn tuồng, bình thường sẽ có ca vũ diễn hí khúc, là nơi tụ tập của không ít quan lại hiển đạt.
Lúc này ở dưới đài, con hát đang hát y y a a, đang diễn khúc "Nam Kha Ký"
"Phồn hoa mi lệ, tất cả chỉ là hư không. Nhân sinh một kiếp cũng sẽ thành một giấc mộng", Tiêu Dương không biết từ chỗ nào đi ra, ngồi xuống bên cạnh Tề Tiêu.
"Tương Đông vương điện hạ thực sự là không chỗ nào không có mặt", Tề Tiêu giễu giễu nói, "Điện hạ vì sao phải diệt Từ Phụ?"
"Từ Phụ là kẻ hại nước. Ông ta trợ Lương đế hại phụ thân ta, những năm gần đây Từ gia còn tham ô quân lương, thịt cá của bách tính, bán quan bán tước, coi mạng người như cỏ rác. Dù là đối với đất nước hay đối với mình cũng đều phải trừ diệt. Nương nương bây giờ bị Từ Khởi Lệ cùng Từ gia nhằm vào, khắp nơi cản trở, muốn thuận lợi giết chết Lương đế thì trước tiên phải diệt trừ được cái gai Từ gia này. Mấy năm nay ta cũng góp nhặt một ít chứng cứ, chỉ cần một thời cơ thích hợp thôi", Tiêu Dương nói.
"Điện hạ nói nhiều như vậy, có diệu kế gì không?"
"Ngày mùng tám tháng hai là sinh thần của ta đã có dự định", Tiêu Dương tỉnh táo nói rằng.
"Tốt, nhưng ta không thể thường xuyên ra ngoài được, điện hạ có cách nào để truyền tin tức tới ta không?"
"Toái Hồng." Tiêu Dương gọi một cô gái tới, "Đây là Toái Hồng cô nương, tinh thông thuật kỳ hoàng, nương nương có thể mượn cớ điều trị thân thể dẫn cô ấy vào Đông cung, đến lúc đó cô ấy sẽ thay ta truyền lời cho nương nương".
"Toái Hồng bái kiến điện hạ, bái kiến nương nương", nữ tử tiến lên đây hành lễ.
Tề Tiêu quan sát tỉ mỉ cô gái đó. Ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, giữa lông mày mang theo một chút ngạo khí, mặc dù không phải là một nhan sắc lộng lẫy hoa lệ nhưng cũng phải khí chất bình thường. Tề Tiêu mỉm cười đi tới đỡ cô ta dậy.
"Bây giờ đã không còn sớm, nếu nương nương không còn chuyện gì khác thì tại hạ xin cáo từ".
Tiêu Dương rời đi trước, Tề Tiêu cùng Thiển Bích, Toái Hồng ba người hiểu nhau, sau một hồi cũng rời khỏi Vọng Nguyệt lâu.
Theo lời Tiêu Dương, Toái Hồng dùng thân phận người chữa bệnh cho thái tử phi trở về Đông cung.
*
Thời gian không dừng lại, chỉ qua một cái chớp mắt mà ngày hội tân xuân đã càng tới gần.
Tề Tiêu ở Đông cung hơn một tháng, thái tử đối với nàng ôn nhu có thừa, quan hệ giữa hai người cũng thêm phần thân cận.
Tề Tiêu đứng bên cửa sổ, nhìn ngọn đèn cả thành, pháo hoa đầy trời. Hình như đã rất lâu nàng chưa được thấy cảnh đẹp phồn hoa như vậy.
Khi còn bé, vào lễ mừng năm mới phụ hoàng mẫu hậu cũng thường thường ôm nàng xem pháo hoa, thả thiên đăng, ở trong ngự hoa viên chơi đùa, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời nàng. Sau đó nước mất nhà tan, phụ mẫu huynh đệ đều bỏ mạng, các nàng bị lưu vong tới Giang Lăng, nhận hết bao nhiêu khinh thường cùng vũ nhục, thậm chí áo cơm không đủ no. Năm nàng mười tuổi thậm chí suýt chút nữa bị người ta vũ nhục, may mà một thiếu niên ra tay cứu nàng, nhưng từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại.
Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng Tề Tiêu không khỏi có chút phiền muộn. Nàng bỏ lại Thiển Bích, một thân một mình đến hậu hoa viên Đông cung.
Trời đang đổ tuyết nhỏ, rơi xuống trên áo choàng của nàng trong chốc lát liền hóa thành nước. Tề Tiêu đi tới hậu viên, trong vườn trồng một cây hồng mai lớn, ở trong tuyết trắng càng nổi bật thêm màu đỏ tươi.
Tề Tiêu tự tay phủi đi lớp tuyết mỏng trên hoa mai, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cánh hoa mềm mại, chỉ chốc lát sau trên ngón tay đã dính mùi thơm nhàn nhạt của hoa mai. Nàng thích hoa mai này, mẫu hậu của nàng cũng thích. Năm đó phụ hoàng vì để làm cho mẫu hậu vui lòng mà đã trồng cả vườn hoa mai. Nhưng mà bây giờ đã không còn gì cả, bất luận là người hay vật năm đó.
Tề Tiêu nhớ lại kí ức xưa, phía sau lại vang lên tiếng bước chân. Nàng quay đầu nhìn lại, là thái tử đang tới.
"Hình như A Tiêu thích hoa mai nhỉ?" thái tử đi về phía nàng.
"Thà rằng đầu cành ôm hương chết, chẳng chịu gió Bắc thổi rụng hoa (1)", Tề Tiêu thản nhiên nói.
"Hoa mai cứng cỏi, A Tiêu cũng thế", thái tử trêu đùa.
"Điện hạ nói giỡn." Tề Tiêu hơi đỏ mặt, "Điện hạ sao lại tới đây?"
"Vốn muốn tìm nàng rồi chúng ta dùng bữa với nhau, nghe Thiển Bích nói nàng tới hậu viện nên ta tới đây".
"Thì ra là thế."
"Trời lạnh rồi, sao A Tiêu ăn mặc đơn bạc thế", nói rồi thái tử cởi áo choàng xuống, tự mình khoác lên cho Tề Tiêu, "Chúng ta trở về đi thôi, cẩn thận nhiễm phong hàn".
Thái tử khoác cánh tay của nàng, kéo nàng trở về. Tề Tiêu rất ít khi tiếp xúc thân thể với thái tử, trong chốc lát có chút mất tự nhiên.
Nàng giương mắt trộm nhìn thái tử. Y thanh tú tuấn lãng, ôn nhu như nước, nhẹ nhàng quân tử, khiến nàng nhất thời không thể rời mắt. Nếu như nàng vẫn là công chúa Tề quốc, có thể gặp được một đức lang quân như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ. Chỉ là bây giờ... Trong lòng nàng có vô số nỗi khổ.
Bất tri bất giác ngày hội đến. Y theo lệ cũ, trong cung đều sẽ tổ chức cung yến, nàng cùng thái tử dĩ nhiên đều phải tham dự.
Cung yến vô cùng náo nhiệt, các quan lại hiển đạt chúc mừng lẫn nhau, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ. Tiêu Dục thân làm thái tử, vừa mới vào cửa đã bị một nhóm lớn đại thần vây quanh, thái tử liền bảo Tề Tiêu tới vị trí ngồi trước.
Tề Tiêu nhìn qua đại điện, tất cả mọi người đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau, chỉ thấy Tiêu Dương cô độc một mịn ngồi ở chỗ uống rượu. Dù có hoàng thân hay trọng thần tới hỏi thăm, hắn cũng chỉ lạnh lùng đáp lại, thấy Tề Tiêu đang nhìn mình, hắn chỉ liếc mắt một cái, sau đó lại cúi đầu xuống uống rượu.
Chợt nghe thấy nội thị Cao Phúc hô to, "Bệ hạ giá lâm!"
Trong cung điện ồn ào náo động nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người đều hướng về Hoàng đế, hành lễ hô to, "Tham kiến bệ hạ!"
"Các khanh bình thân!", giọng nói vừa dày vừa nặng của Lương đế truyền tới.
Chứng kiến kẻ thù không đội trời chung của mình, sắc mặt Tề Tiêu trong nháy mắt tái nhợt, hai tay nắm thật chặt thành quyền. Hỏa hoạn ngút trời, máu rải đầy đất, tiếng kêu mr thiết ngày ấy lại không ngừng văng vẳng bên tai nàng.
Thái tử thấy sắc mặt của nàng không tốt, duỗi tay vịn chặt bả vai của nàng, lo lắng hỏi, "A Tiêu, làm sao vậy, nàng thấy khó chịu chỗ nào sao?"
Tề Tiêu lắc đầu, nở một nụ cười trừ, nói cho y biết bản thân không có việc gì.
Cung yến cứ theo lẽ thường mà tiến hành. Lương đế hướng văn võ bá quan chúc mừng năm mới, các đại thần khen tặng Hoàng đế, chuyện cũ rích vậy Tề Tiêu đã sớm quen.
Tiếp đến là phần biểu diễn của ca vũ. Mỗi một vũ cơ đều Một đám đại thần thấy đều thanh cao thoát tục, dáng người uyển chuyển, bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như du long, một đám đại thần nhìn không dời nổi mắt, đàm luận với nhau về sắc đẹp của vũ cơ, Tề Tiêu không khỏi cười nhạt.
Lúc tất cả mọi người vui vẻ hòa thuận, đột nhiên cung nữ thái giám ở ngoài điện lại kêu to, "Đi lấy nước! Đi lấy nước!"
Bọn thị vệ vội vã yểm hộ Hoàng đế cùng các đại thần rời khỏi đại điện. Dưới sự cố gắng của mọi người hỏa hoạn rất nhanh đã được dập tắt. Hóa ra là cung nhân không cẩn thận đụng đổ ngọn nến, lửa bén vào màn che, cho nên mới bốc cháy.
Sau khi trở lại Võ Anh điện, sắc mặt Lương đế trở nên tái nhợt, muốn chém đầu hết đám cung nhân. May có chúng thần khuyên can, lại đang là ngày hội tân xuân nên ông ta mới đổi thành phạt năm mươi trượng rồi đuổi ra khỏi cung.
Trải qua phong ba, cung yến tiếp tục tiến hành. Tề Tiêu thấy Từ Phụ đi tới phía mình, trong lòng có chút không yên.
Từ Phụ cầm lấy một chén rượu uống một hơi cạn sạch, "Thần Từ Phụ kính thái tử phi nương nương, xin nương nương cho thần chút thể diện".
Tề Tiêu mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không tiện từ chối, bưng chén rượu trên bàn lên, đang muốn uống vào.
Thái tử tự tay ngăn nàng lại rồi nhận rượu, "Thái tử phi thân là nữ tử, không thích hợp uống rượu, để bổn thái tử uống thay đi".
"Điện hạ!" Từ Phụ nhìn thái tử uống ly rượu kia, biểu cảm trên mặt đại biến, như thể đại sự không ổn vậy, hồi lễ xong liền vội vàng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, thái tử đột nhiên lấy tay gắt gao che ngực, nhíu chặt mày lại.
Tề Tiêu thấy thế thì đỡ lấy y, "Điện hạ không khỏe sao, để nô tỳ gọi thái y".
"Ta...", lời nói chưa ra khỏi miệng, thái tử liền phun ra một búng máu tươi lớn, ngã vào trong lòng Tề Tiêu.
"Điện hạ! Điện hạ!", trong lòng Tề Tiêu có chút luống cuống.
Mọi người thấy thế bèn vội vàng gọi thái y, Tiêu Dương cõng thái tử đưa tới trong hậu điện.
Tuân Viện Phán của thái y viện chẩn mạch cho thái tử xong thì rất sợ hãi, "Điện hạ bị trúng độc, hơn nữa còn là độc Ngũ Tuyệt Tán nổi danh trong hoàng tộc Tiền Tề".
Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều chấn động. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tề Tiêu. Hoàng hậu càng tức giận, trực tiếp đi tới tát Tề Tiêu một phát, "Ngươi là kẻ độc phụ, sao ngươi dám độc hại trượng phu của mình chứ!"
Tề Tiêu thẳng người quỳ xuống, nói hết mọi chuyện từ lúc Từ Phụ mời rượu, thái tử ngăn rượu cho nàng ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Nương nương đang nghi ngờ ta sao?", Từ Phụ nói.
"Ta cũng không có ý này, ta chỉ báo lại tình huống lúc đó cho bệ hạ và Hoàng hậu biết, đại tướng quân hà tất phải chột dạ, vội vã làm sáng tỏ?"
"Bệ hạ, thần cho rằng nếu như thái tử phi hạ độc, hà tất phải gấp gáp hạ độc vào lúc này? Hơn nữa còn dùng độc của hoàng thất Tiền Tề, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?", đại thống lĩnh Giang Phong Miên nói.
"Trước đó thái tử cũng uống rượu nhưng không có gì cả, sợ là trong lúc đang dập hỏa hoạn có kẻ đã thừa dịp loạn hạ độc. Hơn nữa rượu này vốn ở trong chén của thái tử phi, lại bị thái tử uống lầm, cho nên ý đồ của hung thủ là nhằm vào thái tử phi chứ không phải là thái tử." Tiêu Dương lạnh lùng phân tích.
"Được rồi, các ngươi đừng ồn ào!", Lương đế nói, "Việc này còn chưa có chứng cớ rằng do thái tử phi gây ra, Giang khanh ngươi phụ trách điều tra bản án, Tương Đông vương ngươi tiễn thái tử trở về Đông cung đi".
"Tuân Viện Phán, độc của thái tử có thể giải được không?", Lương đế nhìn lão thái y và nói.
"Lão thần châm kim cho thái tử, tạm thời khóa lại kinh mạch, phòng ngừa độc tính khuếch tán, nhưng nếu tìm không được thuốc giải, sợ là...", Tuân thái y nơm nớp lo sợ nói.
"Được rồi! Không cứu sống được thái tử thì các ngươi cứ chờ mất đầu đi!", Lương đế phất tay áo quát.
"Chúng thần nhất định tận lực." một đám thái y quỵ đầy đất.
Lương đế hạ lệnh cho mọi người giải tán, Tiêu Dương mang theo vài người hầu cõng thái tử trở về Đông cung.
__________________________________
(1) Thà rằng đầu cành ôm hương chết, chẳng chịu gió Bắc thổi rụng hoa: bản gốc là "Ninh khả chi đầu bão hương tử, Hà tằng xuy lạc bắc phong trung", trích từ bài thơ Hoa cúc của Trịnh Tư Tiếu, đây là mình dịch đại khái cho hay thui. Ý của hai câu này là muốn ca ngợi loài hoa cúc kiêu ngạo, quyết bám trụ với lý tưởng cao đẹp của mình, thà chết chứ không đầu hàng. Ý của chị là chị thà chết, nếu chị còn sống chị sẽ không bao giờ khuất phục trước nhà Lương mà sẽ báo thù tới cùng.