Lục Minh Ngọc dự định vẽ một tiểu viện của nông gia tặng cho tổ phụ, đểgiúp ông ấy nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng tổ mẫu, nhưng nàng vẽliên tục vài bức, lại đều thấy không vừa lòng, chắc do không có ông ấy,Lục Minh Ngọc không thể nào tưởng tượng cảnh tổ mẫu đứng ở trong sânviện nông gia.Nàng tuy cũng đã ở lại thôn trang vùng ngoại ô, nhưng đâylà thôn trang của gia đình phú quý, làm sao có thể giống với hộ nônggia.
Nếu tổ phụ đã trở về tiền viện, Lục Minh Ngọc sai Cam Lộ cầm theo giấybút, bước chân nhỏ chạy tới Ninh An Đường. Dọc trên đường đi, Lục MinhNgọc suy nghĩ làm thế nào để dụ tổ mẫu miêu tả về quê quán cũ, nhưng khi bước vào Ninh An Đường, chỉ thấy trong viện trống không, cả bọn nhahoàn đều không thấy,chỉ còn có Lan ma ma đứng chờ ở ngoại viện, giốngnhư đang canh gác.
“Làm sao vậy?” Lục Minh Ngọc kỳ quái hỏi.
Lan ma ma nhìn về phía thượng phòng, thấp giọng thở dài: “ Lão gia cùnglão phu nhân hình như đã cãi nhau, lão phu nhân khóc, lão nô sợ bọn nhahoàn nghe được liền khua môi múa mép đồn đại lung tung, nên đã đuổixuống rồi.”
Tâm Lục Minh Ngọc trầm xuống, nghi ngờ nhìn Lan ma ma: “ Ma ma làm sao lại không khuyên nhủ tổ mẫu?”
Tiểu cô nương cau mày, bộ dạng giao huấn người khác, tựa như một tiểu oa nhi chỉ biết chơi đùa qua một đêm liền trưởng thành, Lan ma ma kinhngạc nhìn Lục Minh Ngọc một cái, lúc này mới cúi đầu biện giải cho mình: “Lão nô cũng đã khuyên qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/9572/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.